Rốt cục đã xác định được danh sách các tuyển thủ vào vòng ba. Neberro đứng giữa sân đấu đọc tên bảy người: Peloponnisos, Michiwa, Arthur, Murphy, Gregg, Olivia, Saphire.
Mỗi một cái tên được đọc lên đều được mọi người hoan hô vang dội, cho dù là Saphire cũng được thơm lây một chút. Chiến đấu tiếp theo mới là màn chính, sợ rằng bất kể gặp đối thủ nào cũng không hề thoải mái.
Mà ngay sau đó chính là nghi thức rút thăm do Giáo hoàng, Đại quan cầm quyền, Quan thân dân, Hội trưởng Công hội chiến sĩ, Hội trưởng Công hội sát thủ, Hội trưởng Công hội cung thủ, Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm thực hiện. Đương nhiên còn có một người may mắn sẽ được trực tiếp qua vòng.
Đôi khi vận may cũng cực kì quan trọng, ai có thể may mắn qua vòng thì sẽ có ưu thế cực lớn. Dù sao thì việc hoàn hảo không tổn thương gì sau trận đấu tiếp theo cũng là một việc khó khăn không kém gì lên trời.
Bảy người mạnh trên đỉnh cao quyền lực của đế quốc đứng lên, việc bọn họ rút thăm danh sách chiến đấu vòng tới cũng là một kĩ xảo của ban tổ chức, việc này cũng khiến cho đám người thú cảm thấy giải đấu trở nên quan trọng hơn.
Giáo hoàng chắc chắn là người rút thăm đầu tiên. Là Arthur! Giáo hoàng cười cười, hiển nhiên rất hài lòng với "vận may" của mình.
Đại quan cầm quyền rút thứ hai, hắn bắt được: Olivia. Đây cũng là một lá thăm tương đối hài lòng, bởi vì với sức mạnh bá đạo Arthur thể hiện ra thì đối thủ tốt nhất của hắn vòng tiếp theo sẽ là hai chiến sĩ kiểu năng lực Olivia và Michiwa. Hơn nữa nếu Olivia đánh bật Arthur thì Đại quan cầm quyền cũng sẽ cảm thấy hoàn mỹ hơn.
Trận đầu: Arthur vs Olivia!
Người được Quan thân dân rút trúng sẽ được miễn đấu, nói cách khác chính là hiển nhiên qua vòng, có thể quan sát đối thủ tốt hơn, đồng thời còn bảo tồn được thể lực cho trận bán kết. Điều này cũng có điểm tương đồng với vai trò của Quan thân dân, có một phiếu phủ quyết trong nguyên lão hội, cho dù Quan thân dân đại nhân rất ít khi dùng đến.
Quan thân dân tùy tiện cầm lên một quả bóng, mở ra... Peloponnisos Montaeris!
Ngay cả đám Thú tộc cũng phát ra tiếng than tiếc hận. Peloponnisos tuyệt đối là người có sức mạnh giành quán quân. Mà vậy cũng tốt, càng đến gần mục tiêu hơn.
Bản thân Quan thân dân đại nhân lại không hài lòng lắm bởi vì con cháu Montaeris cũng không cần ưu thế như vậy. Có lẽ chỉ có bọn họ mới không để ý đến là phiếu này, nhưng cuối cùng lá phiếu này lại đến tay Montaeris. Đương nhiên khán giả cũng nghĩ như vậy nên mới tiếc hận, nếu như phải tìm ra người có khát vọng chiến đấu nhất thì chắc chắn đó chính là Montaeris. Tuy nhiên thỉnh thoảng Thần thú cũng phải thiên vị một chút cho các chiến sĩ có cố gắng.
Hội trưởng Công hội chiến sĩ rút được Michiwa. Hội trưởng Công hội sát thủ rút ra Gregg. Khi hai người rút thăm xong đều sửng sốt, đại khái ai cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy cuộc nội chiến của gia tộc Nicola.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Michiwa là người thừa kế thứ nhất, Gregg là người thừa kế thứ hai, hai người còn chưa có cơ hội đấu chính thức. Có lẽ đối với hai người thì đây cũng là một cơ hội tốt, nhất là Gregg.
Một tia sáng lơ đãng thoáng qua trong mắt Gregg, cơ hội luôn sẽ có lúc xuất hiện.
"Em gái thân yêu, nhất định phải cho anh trai chút thể diện", Gregg cười tít mắt nói.
"Anh trai yêu quý cứ yên tâm, thắng là đương nhiên nhưng em nhất định sẽ hạ thủ lưu tình". nguồn TruyenFull.vn
Michiwa cười rất quyến rũ nhưng lời nói lại làm cho Gregg buồn bực hơn. Gregg thật sự không bằng cô ta sao? Không ai biết đáp án, chỉ có lên sàn đấu mới có thể trả lời. Hơn nữa hai người đều không thể sơ sẩy, nếu như Gregg thua thì nhất định sẽ mãi mãi là lão Nhị, nhưng nếu hắn thắng thì địa vị của Michiwa sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nếu như Michiwa không phải người thừa kế thứ nhất thì sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi xảy ra. Tại đế quốc Mông Gia thì địa vị của phụ nữ không hề cao, một khi không thể kế thừa gia tộc thì đơn giản nhất chính là biến thành vật hi sinh cho lợi ích. Không còn loại địa vị siêu nhiên này thì cũng đừng nói đến chuyện đối nghịch Olivia nữa.
Gia tộc Gabriel không có lựa chọn, bọn họ chỉ có một vị tiểu công chúa là Olivia, tương lai tất nhiên sẽ phải trở thành nữ vương giống như Bích Tú. So với nàng thì Michiwa phải thừa nhận áp lực lớn hơn, nếu như không phải nàng đã tỉnh giấc thì chắc chắn gia tộc Nicola sẽ bồi dưỡng Gregg, dù sao thì đàn ông cũng thích hợp với việc thống trị một gia tộc hơn, đây là truyền thống.
Hội trưởng Công hội sát thủ rút được Saphire, Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm ODonna rút được Murphy, bọn họ sẽ đấu trận thứ ba.
Sau bước đệm của ngày hôm nay chắc chắn đám Thú tộc sẽ thấy hứng thú hơn rất nhiều với những trận đấu tiếp theo.
Bọn họ thực sự chờ mong được nhìn thấy biểu hiện của những người này, khi đối mặt với đối thủ mạnh mẽ thì người nào sẽ thể hiện ra sức mạnh mạnh hơn đây?
Tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ.
Đều đã kết thúc, Trâu thần côn vội vàng về nhà, việc trước tiên chính là đi tìm Tuyết nữ. Còn may, ngoài việc trong nhà mát mẻ hơn bên ngoài một chút thì không hề có chuyện gì khác thường.
Người hầu trong nhà cũng cảm thấy vô cùng kì lạ với vị nữ chủ nhân vừa thức tỉnh này nhưng không ai dám nói. Trâu Lượng cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của những người khác.
"Ngươi về rồi à?" Âm thanh của Tuyết nữ vẫn lạnh lùng như cũ, "Thú tộc các ngươi cũng thật sự lắm chuyện, sự tình đơn giản cũng có thể phức tạp thành thánh chiến, còn lừa mọi người nhiều năm như vậy".
Trong phòng Trâu thần côn toàn là sách, hơn nữa còn chất đồng khắp nơi. Tuyết nữ đang đọc hết quyển này tới quyển kia với một tốc độ rất nhanh.
"Ngươi biết chữ?"
"Một loại ký hiệu mà thôi, tìm hiểu một lần không tốn bao nhiêu thời gian", Tuyết nữ nói lạnh nhạt nhưng làm cho Trâu thần côn rất là xấu hổ. Hắn cực kì rõ ràng nắm giữ một môn ngoại ngữ là chuyện đau khổ cỡ nào, thảo nào Giáo hoàng phải phát động thánh chiến, nếu thả tứ đại yêu vương ra thì Thú tộc sẽ không có cách lăn lộn nữa... Tuyết nữ nhìn thoáng qua Trâu Lượng, "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta".
"Nói thế nào nhỉ, hệ thống sinh tồn của Thú tộc chúng ta khác yêu thú các ngươi, các ngươi là kiểu thống trị trực tiếp nhất, trừ tồn tại đỉnh điểm của chuỗi thức ăn còn lại đều là đồ ăn, rất đơn giản. Chúng ta thì phức tạp hơn một chút, cho dù là Thú tộc mạnh nhất cũng không thể muốn làm gì thì làm. Người yếu cũng có quyền được sinh tồn".
Khóe miệng Tuyết nữ lộ vẻ không hiểu, "Không phải người yếu nên bị đào thải sao? Vì sao phải bảo vệ?"
Tuy Trâu thần côn có lý luận của hai kiếp người nhưng muốn thuyết phục Tuyết nữ cũng có chút đau đầu. Tồn tại hoàn toàn bất đồng, thế giới quan bất đồng, nói thế nào cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, nhưng lại không thể không giải thích.
"Giả sử thế này nhé, nếu như ngươi là người yếu, yêu thú khác muốn giết ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Đôi khi hỏi ngược lại là cách trả lời tốt nhất.
"Giết chết nó!"
Tuyết nữ nói không chút do dự.
"Trâu thần côn sửng sốt, "Ta nói giả sử ngươi là người yếu, ngươi đánh không lại nó".
"Làm gì có chuyện ấy!" Tuyết nữ vẫn lắc đầu hời hợt như cũ làm cho Trâu thần côn có cảm giác muốn đụng tường.
Không chơi như vậy, không có quy củ gì cả...
"Nếu ngươi thật sự là thiên hạ vô địch thì cũng đã không bị phong ấn", Trâu Lượng nói, vừa dứt lời thì hơi thở lạnh như băng đã lập tức khóa chết Trâu Lượng.
Trâu Lượng đã không phải Trâu Lượng năm đó rơi vào không gian tuyết vực nữa, nếu như không phải Tuyết nữ dùng thân thể Emma thì hắn có rất nhiều chiêu có thể đối phó nàng.
Hai người giằng co, ánh mắt lạnh như băng của Tuyết nữ chậm rãi thu hồi, "Từ góc độ nào đó thì ngươi nói cũng đúng, ta rất hứng thú với Thú tộc các ngươi. Ta còn phải mượn thân thể này một thời gian, tốt nhất ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần ta hài lòng thì tự nhiên sẽ trả lại, hơn nữa sẽ đánh thức cô ta, nhưng nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách ta không khách sáo. Không phải Thú tộc các ngươi thích dùng người thân để đe dọa sao, ta nhớ ở đây có không ít người thân của ngươi".
Khí thế của Trâu Lượng lập tức suy yếu, mẹ nó, thằng nào mang đống sách này đến cho Tuyết nữ đọc vậy? Con yêu nữ này chẳng những đọc nhanh mà học còn nhanh hơn, mẹ nó...
Khí thế của Trâu Lượng yếu đi Tuyết nữ đã gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, "Ờ, sách nói quả nhiên không sai, đôi khi đe dọa bằng ngôn ngữ còn có tác dụng hơn bằng sức mạnh".
Trâu thần côn như hóa đá, chính mình đã trở thành vật thí nghiệm của Tuyết nữ rồi. Nghĩ đến thời gian tiếp theo Trâu Lượng thực sự cảm thấy đau đầu. Bây giờ không chỉ phải suy nghĩ cho Emma mà còn phải suy nghĩ cho những người khác nữa.
Có điều Trâu Lượng cũng đã phát hiện một chi tiết, đó chính là tình hình thân thể Emma càng ngày càng tốt hơn. Chỉ cần Tuyết nữ không phóng thích yêu lực của nàng thì rõ ràng là Emma đã sống lại, chỉ trừ màu tóc trắng. Xem ra sức sống trong thân thể Emma hoàn toàn hoàn toàn thức tỉnh, chỉ còn phải nghĩ cách làm thế nào để linh hồn Emma sống lại, đây đúng là một vấn đề khó.
"Đúng rồi, ngày mai ta cũng phải đi xem ngươi chiến đấu", Tuyết nữ lại đột nhiên nói một câu suýt nữa làm Trâu Lượng sợ đến ngã nhào.
"Tiểu tổ tông, nơi đó có một nửa số người mạnh của cả đế đô, đây không phải ngươi tìm phiền toái sao?"
Tuyết nữ liếc mắt nhìn Trâu Lượng, động tác này làm cho trong lòng Trâu Lượng run lên, rõ ràng là động tác của Emma, Tuyết nữ chắc chắn không làm được động tác này... Chẳng lẽ?
"Chỉ cần ta không sử dụng sức mạnh thì không ai phát hiện được đâu. Tốt nhất ngươi phải sắp xếp cho ta".
Đã được nếm thử lợi ích của việc đe dọa nên Tuyết nữ càng ngày càng thích dùng chiêu này, thứ này dùng hiệu quả hơn đe dọa bằng vũ lực nhiều.
Nói xong Tuyết nữ lại cúi đầu đọc sách, nhưng giờ khắc này Trâu Lượng lại không phản đối như trước bởi vì động tác vừa rồi gây ra chấn động quá lớn cho hắn. Tuyết nữ sẽ không làm được động tác này, điều này cho thấy linh hồn của Emma đang từ từ hồi phục, thậm chí Tuyết nữ cũng không biết!
Chắc chắn là như vậy.
Có lẽ để nàng tiếp xúc nhiều hơn với cuộc sống của Thú tộc thì khả năng Emma hồi phục sẽ lớn hơn. Dù sao thì thân thể cũng dễ tiếp nhận ý thức của chủ nhân thực sự hơn.
Dàn xếp xong Tuyết nữ Trâu Lượng vội vã đi tới Thông thiên cảnh, Hổ Tà đang ở đó, hơn nữa rõ ràng là cố ý đến chờ hắn ở lối vào.
"Nhóc con, lại có chuyện gì mà gọi gấp như vậy?"
"Lão Tà, lại phải làm phiền ngươi rồi. Ta gặp phải vấn đề rất nan giải, ngươi còn nhớ chuyện ta cần cứu bạn ta không? Sau khi ta tìm được quả cây tính mạng thì cô ấy lại đột nhiên tỉnh lại".
Hổ Tà sửng sốt, "Khả năng này rất thấp, có phải như là đã biến thành người khác không?"
Trâu Lượng thầm khen trong lòng, "Không phải như biến thành người khác mà chính là một người khác. Nói chính xác thì căn bản không phải người thú chúng ta mà là một con yêu rất mạnh. Bây giờ nó đã chiếm thân thể, giờ ta đánh cũng không đánh được, cứu cũng không cứu được. Hơn nữa chìa khóa vòng sáng thức tỉnh cũng chưa có manh mối nào".
Trâu Lượng cũng không có gì phải giấu Hổ Tà. Đối với người ngoài thì yêu tộc có thể là thần bí nhưng Hổ Tà thì chắc chắn sẽ biết.
"Yêu... Cấp bậc gì?" Hổ Tà hỏi.
"Yêu vương... Nói chính xác thì là Tuyết nữ, dạng ấu sinh của Tuyết yêu nữ vương".
Hổ Tà lắc đầu, "Vận may của ngươi đúng là tốt thật. Tuyết nữ chính là Tuyết yêu nữ vương, mặc dù ta không rõ tình hình cụ thể nhưng chắc chắn phong ấn đã xảy ra vấn đề. Cuộc thánh chiến cuối cùng năm trăm năm trước kết thúc, Tuyết yêu nữ vương bị phong ấn, Giáo đình đại thương nguyên khí, không nghĩ tới kẻ giải được phong ấn đầu tiên lại là Tuyết yêu nữ vương. Đúng là số mệnh".