Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 302: Mèo nữ rụt rè

Trong lòng Tân Đạt chấn động mãnh liệt, thân thể phản ứng theo bản năng, hai chân đạp ra, cả người nhảy sang một bên như tia chớp.

Sau một khắc, một bàn chân to giẫm xuống đúng chỗ Tân Đạt vừa đứng, mặt đất ầm ầm lún xuống thành một cái hố to đường kính ba mét.

Mẹ kiếp!

Tân Đạt đột nhiên nheo mắt, người vừa xuất hiện này là gã không lồ tỉnh Thần Quang, chiến sĩ tộc bỉ mông danh xưng đồ tể: Montmar!

Trong nháy mắt đó, gã đồ tể này còn nhàn hạ quay lại nhìn Tân Đạt cười dữ tợn, thần sắc đó dường như đang nói không hề khách khí: Coi như nhóc con nhà ngươi tránh kịp!

Sau một khắc, bàn chân hắn bước tới giẫm lên trên lưng quái sừng hươu đang bị uy hiếp nằm bẹp dưới đất.

Phách!!

Quái sừng hươu cấp hai mươi hai hồi nãy còn vô cùng kiêu ngạo trong nháy mắt bị giẫm nát.

Hơi mượn lực, Montmar bước ra một bước dài, giống như người khổng lồ thượng cổ trong truyền thuyết, đuổi theo phương hướng âm thanh gào thét lúc trước biến mất.

"Con bà nó, tộc bỉ mông quả không biết xấu hổ, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có!"

Tân Đạt đứng lên lau lau mồ hôi. Chiến sĩ bỉ mông cấp đồng thau sợ rằng sẽ làm các cao thủ bốn tỉnh lớn đều phải đau đầu. Tâm tính của hắn rất tốt, hắn cũng không lo lắng nhiều vì việc này.

Ngẩn ra vài giây, đột nhiên Tân Đạt tỉnh ngộ vội vàng chạy lên xem thú linh yêu thú còn có hay không.

Không gian nữ yêu mắt bạc, sư tử đen Riera đến từ tỉnh Thần Chiếu chậm rãi giơ lên vũ khí của mình, Huy Hoàng cự phủ, vũ khí cấp đồng thau đầy số liệu. Bắp thịt căng phồng làm cho tộc gấu cũng phải cam chịu hạ phong, nước da màu đen làm cho hắn trông như một ngọn tháp u ám.

Hai tay cầm thanh búa lớn hai lưỡi cán dài, có thể dễ dàng bổ đôi một con ngựa phi nhanh.

Đối diện Riera là một con ngựa một sừng bờm đỏ đang cúi đầu gào thét. Hai mắt yêu dị màu đỏ và các cơ bắp đang căng cứng cho thấy con yêu thú này có thể bùng nổ tấn công bất cứ lúc nào.

"Đến đi, yêu thú nhỏ, đại gia không có thời gian chơi với ngươi".

Sư tử đen Riera thì thào nói, ánh mắt nhìn qua lưng ngựa một sừng nhìn về phía xa xa.

Chỗ đó là mục tiêu cuối cùng của lần thi đấu tuyển chọn này: Nữ yêu mắt bạc, yêu thú cấp lãnh chúa.

Mà đối với người mạnh thế hệ trẻ, bọn họ sẽ không hạ thấp yêu cầu!

Đương nhiên làm cho Riera hưng phấn nhất là có cơ hội so đấu với sư tử vàng Murphy. Hắn tương đối không ủng hộ bảng xếp hạng hiện nay.

Lần này là một cơ hội chứng minh không tồi.

Ai mới là người đứng đầu trong sáu sư tử của đế quốc?

Trong nháy mắt Riera hơi phân thần, ngựa một sừng bờm đỏ giận dữ điên cuồng gào thét một tiếng vang lên như tiếng sấm. Tứ chi bung ra, thân thể to lớn đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu đỏ rực rồi đánh tới Riera như một ngôi sao băng bừng cháy. Năng lực thiên phú của yêu thú: Xích viêm hỏa! Text được lấy tại Truyện FULL

Đó là ngọn lửa ngay cả sắt thép cũng phải e ngại, đủ để đốt cháy tất cả chiến sĩ Thú tộc trở thành than cốc.

Ngựa một sừng gần như sắp đụng vào Riera, sư tử đen dường như vẫn đang thất thần chợt hừ lạnh một tiếng.

"Hừ!" Sát khí lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất, lờ mờ nhìn thấy thanh Huy Hoàng cự phủ vốn phải dùng hai tay của hắn, bị hắn dùng tay phải vẫy một chút, thoải mái như đang đuổi ruồi.

Sau một khắc, trên mặt đất xuất hiện một kẽ nứt to lớn xuyên qua thân thể ngựa một sừng kéo dài về phiá sau. Một khe rãnh dữ tợn dài mười mấy mét xuất hiện.

Ngựa một sừng còn đang hùng hổ vọt tới trước, ngay cả mí mắt Riera cũng không thèm chớp một chút, bước dài về phía trước tựa như không thấy.

Trong nháy mắt hai bên sắp va chạm thì thân thể ngựa một sừng đột nhiên tách làm hai nửa.

Tuyệt sát của sư tử đen Riera: Hắc bá liệt địa trảm!

Riera không hề dừng lại mà giẫm lên nội tạng và máu loãng của yêu thú đi tiếp.

Phía sau hắn là rất nhiều thi thể yêu thú nằm la liệt trên mặt đất.

Một bóng người xinh xắn lóe lên sau một gò đất rồi lùi lại rất nhanh.

Mèo nữ Joyner, sát thủ tỉnh Thần Ân, 24 tuổi, cấp đồng thau.

Sát thủ như nàng cũng coi như là có thiên phú rất tốt nhưng vừa rồi vẫn bị thủ đoạn bạo lực của Riera làm giật nảy.

"Sức mạnh thật đáng sợ", đôi mắt nàng long lanh, một tay ôm ngực một tay áp má.

Động tác này hoàn toàn phô bày toàn bộ nét đẹp đặc thù của tộc Cat, bộ ngực cao vút run rẩy, cho dù là áo giáp sát thủ cũng không có cách che giấu được vẻ đẹp này.

"Không biết gã sư tử đen mạnh kinh người này và sư tử vàng Murphy thì ai lợi hại hơn. Mỗi lần tộc Lion nội chiến đều rất vui..."

Joyner thì thào tự nói, đột nhiên vỗ một cái lên trên đầu như sực nhớ điều gì đó, "Đồ đần, dù sao ta cũng là sát thủ mà, không đi cùng một tuyến đường với họ. Hơn nữa sức mạnh có mạnh đến mấy cũng không thể so với bỉ mông Quark của tỉnh Thần Ân chúng ta".

Gió núi thổi qua mang theo tiếng cười như chuông bạc của mèo nữ.

Tự mình nói chuyện, nữ sát thủ tộc Cat tựa hồ không phát hiện trong khoảng cách hai ba mươi mét sau lưng nàng có mười mấy con phệ tâm thú đang lặng yên áp sát.

Phệ tâm thú, yêu thú cấp mười sáu, cấp bậc không cao lắm nhưng thích hoạt động quần thể, hơn nữa có tốc độ nhanh như chớp. Đồng thời thiên phú có chứa kịch độc xuyên tim, coi như là bị xước nhẹ trên da cũng sẽ là vết thương trí mạng.

Những yêu thú này sắp tràn trên xé nát mèo nữ thoạt nhìn không có sức mạnh gì, đột nhiên trong gió có tiếng lẩm bẩm của Joyner.

"Người ta tốt bụng như vậy, làm gì phải ép người ta ra tay chứ?"

Đám phệ tâm thú kinh ngạc trợn mắt, trước mắt chúng, mèo nữ Cat nhỏ nhắn kia đã biến mất.

Sau một khắc, một làn gió nhẹ thổi qua đám yêu thú.

Chúng nghe thấy tiếng gió thoảng.

Máu phun tung toé từ vết thương thật nhỏ trên cổ.

"Mẹ nó, đúng là không có kẻ nào là ăn hại".

Cùng là sát thủ, Buenaven thành Krone tỉnh Thần Diệu nhếch miệng.

Trí cáo nhìn qua sát thủ tộc Cat ngơ ngác như một con bù nhìn rơm, chính mình cũng hoài nghi có phải nàng sẽ bị yêu thú xé nát hay không, kết quả là chỉ trong nháy mắt tất cả đám phệ tâm thú đã bị giết chết. Tốc độ nhanh đến mức mắt mình cũng suýt nữa không theo kịp.

Lần này hầu như bất kể người nào cũng là cấp đồng thau, xem ra bốn tỉnh lớn đều đưa ra chiến sĩ mạnh nhất của mình rồi. Dù sao thì chỉ cần không đến ba mươi tuổi đều có thể tham dự.

Muốn đạt được một danh ngạch đúng là không hề dễ dàng.

Buenaven thích động não không thích động thủ, nhưng hiển nhiên ở đây không có kẻ nào là ngu ngốc cả. Nếu như ngu ngốc mà vẫn có thể đến thì chỉ có thể nói rõ sức mạnh của hắn quá mạnh, càng không dễ trêu chọc. Nhưng Buenaven lại phi thường muốn tham gia lần huấn luyện này của Giáo đình, không phải vì hư danh gì đó. Kị sĩ mặt trời Neberro được xưng toàn tài, có thể chỉ điểm cho mọi nghề nghiệp. Hội trưởng ba công hội nghề nghiệp lớn của đế quốc đều từng nói rằng Neberro có thể nhận được sự tán thành của người mạnh cấp vàng sáng, đây không phải nói đùa. Đương nhiên Buenaven cũng không phải muốn nhận được chỉ điểm gì, hắn chỉ muốn quan sát Neberro ở cự ly gần một chút. Hắn thích tìm hiểu người mạnh... để nhìn thấu sự yếu ớt trong đáy lòng bọn họ...

Đến đêm, Trâu bạn học đi tới một khe núi tìm một chỗ kề bên khe suối nhỏ nghỉ ngơi.

Cá trong dòng suối này rất béo, từng đàn lấp lánh dưới ánh trăng làm mọi người nhìn đã thấy thèm ăn.

Mùi thơm của cá nướng tỏa ra bốn phía. Đai lưng không gian Trâu bạn học lấy được từ Thông thiên cảnh không phải để trang trí, các loại gia vị đều mang theo một ít, giờ lấy ra sử dụng, mùi thơm càng thêm ngào ngạt.

Sợ rằng ở đây trừ Trâu Lượng thì không còn có ai có tâm tình như vậy, đi thực luyện mà còn nhớ mang theo đồ gia vị.

Con cá trắng bạc béo mập cắm trên cành cây dần dần biến thành màu vàng kim. Mỡ cá chảy ra xèo xèo, mùi thơm riêng có hỗn hợp với gia vị Trâu Lượng thêm vào lan xa, chỉ cần ngửi thấy mùi vị này thì ai cũng phải nuốt nước bọt ừng ực.

Một lát sau mỡ cá màu vàng đã bám đầy mình cá như một lớp sáp ong, nhìn vô cùng ngon mắt.

Hơn nữa gia vị Trâu Lượng chuẩn bị có ớt, hạt tiêu và cỏ lam làm cho màu sắc con cá càng bắt mắt, tuyệt đối là mỹ vị thế gian.

Xoẹt!

Bụi cỏ hơi động, Trâu Lượng không quay đầu lại, "Ra đi".

"Ha ha, kỹ thuật của tế ti Arthur thật sự là... Ta không nhịn được".

Trí cáo Buenaven từ lùm cây đi ra, suy đi tính lại hắn vẫn quyết định theo Arthur, ít nhất cũng có thể ăn no.

Bây giờ trời còn chưa tối, tâm tình tế ti Arthur quả là rất tốt.

"Có thực mới vực được đạo, không ăn thì không làm được việc gì cả", Trâu Lượng cười tủm tỉm nhìn trí cáo.

"Nói hay lắm, kỳ thực ta đến đây để kiếm miếng ăn, ta nghĩ tế ti Arthur phổ độ chúng sinh sẽ không để một Fox đáng thương như ta bị chết đói", Buenaven cũng cười tủm tỉm nói.

"Ăn một con đi, nếu như trí cáo mà chết đói thì tội lỗi của ta lớn quá, ha ha".

Trâu Lượng thích người này, tựa như hắn có thiện cảm với Murphy. Có lẽ mọi người không hề hiểu nhau và cũng không có quan hệ gì, nhưng chỉ là cảm giác thiện cảm, nhìn vừa mắt mà thôi.

"Ha ha, vậy thì không khách khí nữa", Buenaven cầm lấy cá nướng, có thể thấy được thân thể hắn hoàn toàn buông lỏng.

Khóe miệng Trâu Lượng mang ý cười, hắn lại bắt đầu nướng một con cá khác.

"Ngon quá!"

Buenaven mới cắn một miếng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn chưa từng được nếm loại mùi vị này. Vốn còn tưởng rằng mình đói quá nên mới thấy thơm như thế. Bây giờ xem ra vị tế ti Arthur này đúng là đa tài.

"Arthur, cho dù ngươi không làm tế ti mà vào trong thành mở một quán rượu quán cơm cũng tuyệt đối kiếm được nhiều tiền!"

Vừa thán phục, Buenaven vừa nhồm nhoàm ăn cá nướng.

Ngoài cháy trong mềm, mùi hương thơm nức, quả thực là nhất lưu!

"Ha ha, nếu như không lăn lộn được nữa thì đây cũng là một đường mưu sinh tốt", Trâu Lượng vừa xoay cá vừa cười nói.

Nếu đề tài nói chuyện này do hai Thú tộc khác nói ra thì tất nhiên sẽ nổ ra một trận đại chiến nhưng hai người này lại tương đối kì dị.

Buenaven cũng không sợ bỏng, chỉ dăm ba miếng đã ăn sạch con cá, ngay cả mỡ cá trên ngón tay cũng mút hết, ra vẻ vẫn còn muốn tiếp tục.

"Con nữa chứ?"

Trâu Lượng đưa con cá vừa nướng xong cho hắn.

"Không cần, một con là đủ rồi".

Buenaven thỏa mãn lau khóe miệng, "Những người tham gia lần này đều không đơn giản, xem ra bốn vị đại nhân Shaman đều dùng hết sức rồi".

Trâu Lượng vừa ăn cá vừa nhìn Buenaven gật đầu tỏ ý mình vẫn đang nghe.

Buenaven hắng giọng nói: "Trước hết nói đến tỉnh xa chúng ta nhất, tỉnh Thần Quang. Nổi tiếng nhất là cao thủ trẻ tuổi, cuồng chiến sĩ bỉ mông Montmar. Người này có danh xưng đồ tể, bỉ mông cấp đồng thau, ai cũng phải đau đầu.

Xếp hạng thứ hai phải kể tới kiếm khách hoàn mỹ Lệ Linh, người này là tộc Lion, sử dụng một thanh viên nguyệt kiếm, nghe nói đã là cấp đồng thau thượng đỉnh.