Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 244: Chân tướng của thánh chiến

Cảm giác đó tương đối không dễ chịu nhưng không phải trực tiếp đập xuống đất mà rơi vào trên đống tuyết, có điều cũng suýt nữa hộc máu, trước đó hắn mặc trang bị vào là đúng.

Tập trung tinh thần, hắn phát hiện đây là một thế giới hoàn toàn băng tuyết, nhiệt độ cực thấp, tuyết bay đầy trời nhưng gió lại không mạnh lắm. Bầu trời chỉ một màu u ám.

"Gina", Trâu Lượng điên cuồng hét lên.

Bây giờ hắn cũng không biết Gina có ở đây không, âm thanh của hắn rất nhanh biến mất trong gió tuyết, nhưng lần này Trâu Lượng không phải chờ quá lâu, một bóng dáng cách đó không xa xông tới, từ xa thật xa đã vẫy tay, "Chạy mau, chạy mau!"

Phía sau Gina là mấy con yêu thú màu trắng to lớn bám sát không rời, cũng không biết là loại gì, Trâu Lượng lập tức quay đầu chạy, Gina thoáng qua như một cơn gió.

"Mẹ, đây là nơi quỷ quái gì?"

"Tìm một chỗ trốn đã, đi theo tớ".

Gina kéo Arthur chạy như điên, gió tuyết là đồng minh che giấu bọn họ. Sau khi hai người kéo ra khoảng cách với yêu thú liền chôn mình trong tuyết, hơi thở toàn thân hoàn toàn thu lại. Đột nhiên mất mục tiêu, yêu thú to lớn màu trắng quanh quẩn trong chốc lát mới không cam lòng rời đi.

Rất lâu sau hai người mới hết sức thận trọng bò ra đưa mắt nhìn nhau, "Xin lỗi, để bạn cũng bị liên lụy", Gina hơi xấu hổ.

"Sao nói thế, nhiệm vụ này là của hai người chúng ta, đến cũng đến rồi, bây giờ phải nghĩ biện pháp trở về bẩm báo. Nơi này quá kỳ lạ, tại sao trên núi lại xuất hiện nơi như vậy".

Hiển nhiên đây không phải thế giới ngầm nhưng lại tương tự, thậm chí còn kỳ lạ hơn, còn có những yêu thú mạnh mẽ đó.

"Nơi này không an toàn, đi theo tớ, vứt túi hành lí trên người đi".

Gina biểu hiện vô cùng trầm ổn, nếu là cô gái khác có thể sợ hãi kinh hoàng từ lâu rồi. Vậy mà Gina còn có chút hưng phấn.

Lúc này Trâu Lượng mới chú ý tới tấm da thú trên người nàng đã bị vứt bỏ, Trâu Lượng không do dự ném túi hành lí xuống theo. Hai người đi đến bên cạnh một đống tuyết lớn, Gina rút dao găm ra nhanh chóng đào một cái hang nhỏ hình vuông. Hai người đi vào sau đó lại ngụy trang xung quanh một chút, rất nhanh cửa hang đã bị tuyết phủ kín.

"Arthur, chúng ta mắc lừa rồi. Mấy tên bên dưới kia có chuyện".

Lúc này Gina mới thở phào nhẹ nhõm, có thể vì hơi lạnh nên nhích lại gần Trâu Lượng.

Trâu Lượng lấy quần áo của mình khoác lên cho Gina.

"Làm thế nào?"

"Chúng ta không hề nói mình là sứ đồ Thần thú mà trưởng lão đó lại biết, còn có, đồ vật hắn tặng ta có chuyện, sợ rằng chính là thứ này đã gây ra bão táp, có thể chúng ta bị hiến tế rồi".

Trâu Lượng hoàn toàn không biết gì cả, "Đến cùng nơi này là nơi nào?"

"Không biết, nhưng sau khi rơi xuống tớ phát hiện ở xung quanh đây có dấu vết cổ xưa của hàng ngũ sứ đồ, tám chín phần mười là phong ấn thượng cổ!"

Vẻ mặt Gina từ do dự rất nhanh biến thành xác định, rất ngưng trọng.

"Gina, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, bạn đã biết những gì?"

Gina nhìn thoáng qua Trâu Lượng, hơi xấu hổ, "Thật sự nên nghe bạn, nếu như tớ không đoán sai thì người trong thôn trang dưới kia không phải Thú tộc chúng ta mà là yêu!"

"Yêu?"

"Đây là chuyện rất lâu trước kia, gia tộc tớ là gia tộc sứ đồ cổ xưa, trong điển tịch còn sót lại từng ghi lại về thánh chiến thật sự, cuộc thánh chiến có cả Giáo hoàng bệ hạ tham gia, nhằm vào không phải yêu thú mà là yêu tộc. Bọn họ tín ngưỡng là Thần yêu, chính họ cũng là nửa yêu, yêu thú thông thường là đồng đội chiến đấu Thần yêu ban cho bọn họ".

"Thần yêu, còn có loại đồ vật này nữa à?"

"Đây không phải đồ vật, Thần yêu là kẻ thù lớn nhất của Thần thú. Thần thú cùng Thần yêu là hai người mạnh mẽ nhất trong các thần. Hai người tranh đoạt từ thiên giới xuống tận mặt đất. Trên đại lục này chúng ta chính là chiến sĩ của Thần thú, còn yêu thú và yêu chính là chiến sĩ của Thần yêu. Chỉ có điều mấy lần thánh chiến yêu tộc bị tiêu diệt bảy tám phần rồi, nhất là cuộc thánh chiến năm trăm năm trước gần như đã quét sạch yêu tộc. Đương nhiên sau thánh chiến sức mạnh của Giáo đình chúng ta cũng tổn hao nhiều, cụ thể tớ không rõ nhưng vì vậy dẫn đến sức mạnh của Giáo đình giảm mạnh, vì vậy mới mất khống chế đối với các đế quốc khác. Trong lúc phục hồi sức mạnh Quan cầm quyền và Công hội điêu khắc sư linh hồn mới trỗi dậy".

Trâu Lượng nghe trợn mắt há mồm, lịch sử quả nhiên là gái điếm, mỗi người thích một kiểu, sự thực sẽ bị thời gian chôn vùi vĩnh viễn.

Trong mắt Trâu Lượng, yêu tộc hay Thú tộc đều là sinh vật trên đại lục này, Thú tộc cho rằng yêu thú là kẻ thù mà yêu tộc cho rằng yêu thú là bạn, quan điểm khác biệt về bản chất nên sinh ra chiến tranh, người thắng làm vua, Thú tộc thắng nên Thú tộc chính là chính nghĩa, có điều người không vì mình trời tru đất diệt, chính Trâu Lượng cũng là Thú tộc nên tự nhiên phải suy nghĩ từ lập trường của Thú tộc, chỉ có điều biện chứng hơn, có thể nhìn thấy bản chất của sự vật hơn.

Cái gì mà thù hận thời đại, hắn không có, vấn đề duy nhất hắn phải suy nghĩ là làm sao sống sót rời khỏi nơi quỷ quái này.

"Nơi này thuộc về loại gì nhỉ, rất kỳ quái, hơi giống thế giới ngầm nhưng lại không giống lắm!"

"Nghe nói người mạnh mẽ trong yêu tộc có thể giống như người mạnh cấp kim cương thậm chí cấp truyền kỳ của Thú tộc. Lúc thượng đỉnh của Giáo đình quả thật có chiến sĩ cấp kim cương, bản thân Giáo hoàng còn là tế ti chiến ca cấp truyền kỳ. Chiến ca của ngài rung trời chuyển đất, một khúc chiến ca có thể làm cho mấy vạn chiến sĩ Thú tộc cuồng hóa. Mà yêu vương của yêu tộc cũng vô cùng đáng sợ, mặc dù trong thánh chiến chúng ta giành được thắng lợi nhưng đánh địch một ngàn tự thương tám trăm, toàn bộ chiến sĩ đỉnh cấp bỏ mình trong trận chiến ấy, chính Giáo hoàng cũng bị trọng thương không cách nào chữa trị được, vì vậy không cách nào truyền thừa sức mạnh cho Giáo hoàng tiếp theo".

"Chúng ta thiệt hại lớn như vậy thì yêu tộc có lẽ phải toàn diệt chứ, sao lại có nơi quỷ quái này".

Gina lườm Trâu Lượng, "Yêu tộc và chúng ta không phải một loại tồn tại, tuổi thọ của Thú tộc chúng ta nhiều nhất là hai trăm tuổi mà yêu tộc có thể đến năm trăm tuổi. Một số tồn tại đặc thù thậm chí còn lâu hơn, yêu vương lại có thủ đoạn thông thiên, không cách nào giết chết mà chỉ có thể phong ấn trong một không gian kín. Với kích thước và độ ảnh hưởng của không gian này thì tám chín phần mười nơi này là một trong những không gian phong ấn yêu vương".

"Mẹ kiếp, nơi nguy hiểm như vậy mà không phái người trông coi, còn để hai chúng ta đến, đây là trò cười à?" Trâu bạn học không nhịn được chửi bới ầm ĩ.

Gina bất đắc dĩ nhún vai, "Sau khi thánh chiến chấm dứt Mông Gia xảy ra mấy lần chính biến, trong hàng ngũ sứ đồ cũng vậy, bạn nghĩ xem, bây giờ hàng ngũ sứ đồ cũng chịu sự quản lí của nguyên lão hội, các giấy tờ của hàng ngũ sứ đồ chắc đều thất lạc, còn người quản lí ở đây thì đi đời nhà ma từ lâu rồi, hơn nữa yêu tộc vốn chính là một đề tài kiêng kỵ".

Đấu tranh quyền lực là đấu tranh khốc liệt nhất. Mặc dù không biết đến cùng yêu tộc là kiểu gì nhưng nếu chính mình là người thống trị thì cũng phải tiêu diệt. Tuổi thọ dài, sức mạnh mạnh mẽ, lại có thể khống chế yêu thú, bà nội Bear, thiên phú của cái gì mà Swan Thiên Mị so với yêu tộc thì chỉ có thể ra đường nhặt rác kiếm ăn.

"Xem ra thánh chiến không triệt để".

Gina gật đầu, "Yêu tộc thật sự sợ rằng đã không nhiều rồi, yêu vương không chết thì bị phong ấn, có thể còn vài con cá lọt lưới thông qua ngụy trang hoặc..."

"Hoặc cái gì?"

"Chính là cái kia...", Gina hung ác trợn mắt nhìn Trâu Lượng, tựa hồ đối phương phải rất rõ ràng.

Nhưng Trâu bạn học rất vô tội, hắn thật sự không rõ.

"Hừ, chính là chuyện bạn với Emma thường xuyên làm!" Quýnh lên, Gina lỡ miệng nói ra chuyện buồn bực vẫn đè nén trong lòng bấy lâu nay.

Lập tức Trâu bạn học hóa đá... Sao lại lộ được? Công tác bảo mật mình làm tốt lắm cơ mà...

Nói thế nào Trâu thần côn cũng là một người đàn ông, khi bị vạch trần sẽ không đến mức phải phủ nhận, hắn cũng biết đám người Avril không thích Emma, hắn đang chuẩn bị làm cho mọi người tiếp nhận dần dần.

"Làm sao bạn biết, chẳng lẽ bạn có thuật theo dõi tuyệt mật gì đó?"

"Hừ, ai theo dõi bạn, trên người bạn có mùi của cô ấy, một lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng quá nhiều lần rồi, bạn coi tớ là đứa ngốc nghếch hay sao. Bạn nói đi, tớ không đẹp à? Lộ Dao không đẹp à? Cho dù bạn bị sốc sau vụ Olivia, cho dù bạn vật vã thì cũng không cần tìm đến cô ta chứ!"

Hiển nhiên sự phản đối của mấy cô gái đối với Emma còn mãnh liệt hơn Trâu Lượng tưởng tượng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trâu Lượng cười khổ, này, tựa hồ không thể nói như thế. Hắn và Emma cũng là ma xui quỷ khiến cuối cùng biến thành như vậy, chuyện bội tình bạc nghĩa Trâu Lượng không làm được.

"Đàn ông quả nhiên không người nào ra gì!" Gina nghiến răng, kỳ thực nàng rất chờ mong đối phương giải thích một chút.

Trâu Lượng nhún vai, chuyện đã như vậy rồi nếu như lúc này hắn lại nói xấu Emma thì càng không phải đàn ông, thanh minh chính là thú tội, thú tội chính là xác nhận.

Bầu không khí hơi khó xử, gió tuyết bên ngoài dần dần chấm dứt, dù sao cũng đã trải qua nhiều sóng gió, ngay cả Thông Thiên chi lộ cũng đi qua rồi, có lẽ nơi có thể làm Trâu Lượng sợ hãi còn chưa xuất hiện.

"Khụ khụ, Gina, nếu như đúng như bạn nói thì nơi này là nơi phong ấn yêu thú, cấp bậc sợ rằng không thấp. Tốt nhất chúng ta phải lập tức rời khỏi. Bạn báo cáo cho hàng ngũ sứ đồ, tớ sẽ bẩm báo Giáo hoàng, việc này không thể xem thường".

Trâu Lượng nói, hiển nhiên lúc này không tiện nói chuyện riêng tư.

Gina gật đầu, lúc này lý trí vẫn chiếm thượng phong, bên ngoài là cánh đồng tuyết mịt mờ, mặc dù nhiệt độ thấp nhưng sức mạnh của hai người cũng rất mạnh, một chút lạnh giá còn chưa đến mức làm khó được hai chiến sĩ.

"Nếu chúng ta có thể đi vào cho thấy phong ấn đã xảy ra vấn đề, vì vậy tất nhiên phải có lối ra. Tớ cũng biết chút ít về trận pháp, có điều cần ra ngoài tìm hiểu đã".

Gió tuyết đã qua, đây chính là thời cơ tốt. Hai người phá hang chui ra đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ trong tầm mắt chỉ có một màu trắng mịt mờ.

Nhưng ở một nơi rất xa lại có một tòa tháp trắng cao vút trong mây, đứng sừng sững cao ngạo giữa cánh đồng tuyết, trên tháp trắng từng đạo phong ấn nhấp nháy.

Không thể không nói Trâu bạn học lại được mở mang thêm kiến thức, hắn không hề có ý nghĩ đồ yêu, yêu cũng là...yêu, yêu cũng có quyền sinh tồn, tìm được cửa hang là phải lập tức rời đi.

Trên ngọn tháp trắng là một cơn lốc xoáy, vừa thấy Trâu Lượng đã đau đầu rồi. Ở đây na ná như lối ra tầng thứ hai thế giới ngầm, mà kẻ ở trong tòa tháp trắng này tuyệt đối sẽ không phải hạng người hiếu khách gì.

Hiển nhiên Gina cũng đã nhìn thấy, "Trên tháp trắng là lối ra".

"Không có con đường thứ hai à?" Trâu Lượng hỏi, mặc dù đã hai lần xông qua tầng thứ hai thế giới ngầm nhưng nói thẳng lòng tin của Trâu bạn học không hề tăng lên, hơn nữa cũng không hề hứng thú với việc trở lại lần nữa.

Nhìn tòa tháp trắng đó đã biết gã bên trong tuyệt đối là kẻ có cả trí tuệ và sức mạnh, nếu có con đường thứ hai hắn tuyệt đối không muốn xông vào đây.

Gina không chịu nổi việc Trâu Lượng lộ vẻ sợ hãi, "Không có, cho dù có chúng ta cũng không có thời gian tìm. Nơi này là thế giới của yêu, phải mau rời khỏi đây. Bây giờ gió êm sóng lặng, chắc chắn là phong ấn đã phát huy vai trò, chúng ta cần nắm được cơ hội này!"

Trâu Lượng liếm liếm môi,... Đầu lưỡi suýt nữa bị dính trên môi, đột nhiên mặt đất xung quanh bắt đầu rung động, từng khối màu trắng lần lượt nhô lên mặt tuyết.

Hai người sửng sốt, sợ rằng... Không đi được rồi!