Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 182: Áo gấm về quê

Lịch sử hoa lệ như vậy do quản gia Mattheo chậm rãi nói ra cũng làm cho Trâu Lượng không nhịn được cười, quả thật mình cũng bị bé con này qua mặt. Không nghĩ tới một cô bé đáng yêu như vậy mà cũng là một tiểu ma đầu, nghĩ cũng đúng, trong thời đại kia của mình cũng có không ít con nhà quyền quý. Nini tương đương với con gái Bí thư tỉnh ủy, trong Thú tộc sợ rằng còn cao hơn, sau khi bị ốm bé con này quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Mattheo rất tôn trọng Trâu Lượng, hắn thay thế vị trí của cha tiếp tục hầu hạ gia tộc Shaman, tuổi cũng đã gần năm mươi. Rất ít khi thấy đại nhân Shaman coi trọng một người trẻ tuổi như thế, thậm chí chuyện của tiểu thư cũng có thể nói với hắn. Đối với đứa cháu gái này Subaru cũng rất đau đầu, chính vì quá thương yêu nên đã làm cho nàng có tính cách coi trời bằng vung.

Bây giờ còn nhỏ cũng lắm cũng chỉ đốt nhà, nếu như lớn hơn còn khỏi phải nói, Thú tộc không giỏi bơi, hắn nhiều lần cấm Annie xuống hồ bơi nhưng bé con này vẫn cứ đi, vì vậy mới xảy ra chuyện lớn như vậy. Subaru cũng cân nhắc làm cách nào thay đổi được tính khí của nàng, có điều hắn cũng không có biện pháp. Chuyện này còn phải nhờ Trâu Lượng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Đại thúc, bản chất của Nini rất lương thiện, chỉ là tương đối tinh nghịch, cứ giao cho ta".

"Thiếu gia Arthur, ngài gọi tôi là Mattheo là được".

"Đại thúc, ngàn vạn lần đừng gọi tôi là thiếu gia, không tự nhiên, ngài gọi tôi là Arthur, tôi gọi ngài là lão Mat được không?"

Mattheo cười cười, đúng là xưng hô kỳ quái, có điều vẫn rất thân thiết. Hắn đã gặp không ít thanh niên bề ngoài cung kính nhưng cũng chỉ là nể mặt đại nhân Shaman, còn trong lòng vẫn xem thường bọn họ, nhưng người này bất đồng, trong ánh mắt có chân thành, Mattheo tuyệt đối không cho rằng vì đối phương là tộc Bear nên sự thẳng thắn này là bản năng.

Hắn đã gặp vô số người, rất rõ ràng người trẻ tuổi trước mắt này không thể xem thường, nhất là về tâm trí, có thể làm cho Shaman và Hồng y đại chủ tế đều ưu ái thì đâu chỉ vì một chút trung thành. Đấu tranh quyền lực muốn trông cậy vào trung thành là không đủ. Trong thời gian qua người tuổi trẻ này đã làm rất nhiều chuyện tại Daros, chuyện nào cũng có cảm giác nặng mà như nhẹ, tâm tư tinh tế, tầm mắt cao xa, tương đối tuyệt. Mặc dù Mattheo chỉ là một quản gia, người ngoài không biết nhưng người trong phủ đều biết hắn là thân tín đại nhân Shaman có thể hoàn toàn tín nhiệm. Gia tộc Mattheo đã hầu hạ gia tộc Shaman bốn đời rồi.

"Lão Mat, chuẩn bị tốt cũng thứ Nini thích ăn nhất, tôi đi gọi cô ấy".

"Mặc dù tiểu thư tính tình hơi xấu nhưng tâm địa lương thiện, Arthur, ngươi nhẹ nhàng một chút".

"Tôi vừa thấy Nini đã thích rồi, có điều muốn tốt cho cô bé không nhất định là cứ phải gò bó, kết hợp mềm cứng mới thật sự tốt cho cô ấy".

Mattheo giơ ngón tay cái, lý lẽ ai cũng biết, đáng tiếc đại nhân Shaman với hắn đều quá yêu quý Nini, căn bản không cách nào trách cứ nàng.

"Arthur, tôi đi cùng bạn".

"Học tỷ, chị luyện tập chiến ca đi, em đi một mình được rồi".

Trâu Lượng phóng khoáng khoát khoát tay. Nhiều người không tiện thi triển, tình thánh đã nói cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau, bà nội Bear, ca cảm thấy mình càng ngày càng đẹp trai rồi!

"Nini, ăn cơm nào".

Trâu Lượng đẩy cửa nhưng lại không mở được.

"Không ăn, Nini chết đói rồi".

"Ngoan, mở cửa ra, anh mang đồ ngon cho em".

"Không mở, không ăn".

"Không mở cửa anh đi đây".

Trâu Lượng cười nói.

"Đi đi, anh cũng là người xấu".

Nini trong phòng đang tính toán, nếu như Arthur gọi nàng một lần nữa nàng sẽ gắng gượng mở cửa, nhưng bên ngoài lại thật sự không còn động tĩnh gì. Annie lập tức thấy sốt ruột, kỳ thực ở đây hơn một giờ bụng nàng cũng đói rồi, mới đầu nàng phớt lờ đối phương, sau đó đổi thành nếu như đối phương đến sẽ để ý một chút, sau đó lại biến thành chỉ cần hắn đến mình sẽ đi ra. Kết quả là đợi thật lâu mà Arthur còn chưa đến, trong thời gian này Annie đã suy nghĩ rất nhiều, thay đổi ý định liên tục. Giờ thấy bên ngoài không có âm thanh, Nini vội vàng bật xuống giường đi ra mở cửa, vừa mở cửa đã bị Trâu Lượng dùng một tay ôm lên.

"Ha ha, mắc lừa rồi".

"Xấu quá, anh trai là người xấu nhất trên đời này".

Annie vung nắm đấm đấm Trâu Lượng, cong môi vô cùng tủi thân.

"Được rồi, không được khóc, không xinh, nào, chúng ta ăn cơm đã, vừa ăn anh trai vừa kể chuyện cho em được không?"

"Chuyện phải hay, phải đặc sắc cơ!"

"Được, không thành vấn đề, lần này anh kể cho em chuyện Hoa Mộc Lan".

Annie dù sao cũng là cô bé, dần dần bị cuốn hút vào trong câu chuyện này, những gì không vui cũng tan thành mây khói.

"Nini, đây mới là cô gái dũng cảm thông minh, bắt nạt người không bằng mình không phải là bản lãnh".

Chuyện kết thúc, Trâu Lượng mới nói, Annie lẳng lặng gật đầu.

"Anh trai, em biết sai rồi, nghĩ lại những truyện trước kia đúng là hối hận".

"Không nghiêm trọng như vậy, dù sao em cũng còn nhỏ, nhưng sau này không được như vậy nữa, Annie của chúng ta sẽ là nữ anh hùng xinh đẹp nhất dũng cảm nhất trong tương lai".

"Còn lợi hại hơn chị Lộ Dao sao?"

Annie nghiêng đầu hỏi, mặc dù chưa nói gì nhưng hình ảnh tại sân đấu vẫn khắc ghi trong lòng Annie. Cảnh tượng này thật sự quá hoa lệ, quá vĩ đại, cứu vớt người gặp nạn, mỗi một cô gái đều có một mặt lương thiện.

"Ừ, đúng thế, Nini vừa thông minh vừa giỏi giang, chỉ cần em chịu cố gắng thì nhất định có thể".

"Tốt, tốt, sau này có thể cùng anh trai hành hiệp trượng nghĩa, nhưng... em học cái gì được nhỉ, ông nội suốt ngày bắt em học hết cái này đến cái khác, nhưng cái nào em cũng không thích".

"Nini, trước hết cứ nghe lời ông nội đã, đây là củng cố nền tảng, khi em lớn hơn một chút sẽ phát hiện mình cần gì và muốn gì. Nếu như cái gì cũng không biết thì làm sao có thể giống như Mộc Lan được, băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày, cần phải cố gắng".

Trâu bạn học phét lác không biết ngượng, kỳ thực thời buổi này thiên phú mới là vương đạo, có điều làm thuyết khách vẫn phải nói như vậy. Annie nghiêm túc gật đầu, cơm đã ăn xong từ lâu rồi, sắc trời cũng không còn sớm, Trâu Lượng ru Annie ngủ, thị nữ Tiểu Nhã tiến vào thấy tình hình này cũng không nhịn được cười, xem ra cũng chỉ có tế ti Arthur mới có biện pháp đối phó với tiểu thư.

Chuyện của Thomas đã chính thức được quyết định, xem ra chuyến đi đế đô này của Subaru không vô ích. Trạm dịch Thomas đang ở cũng không ngừng có người tới thăm là đồ đệ, tự nhiên Trâu Lượng phải chịu trách nhiệm tiếp đãi, chỉ có điều hắn nhìn cũng hoa cả mắt. Hồng y đại chủ tế và Đại chủ tế chỉ khác nhau màu áo nhưng ý nghĩa lại là một trời một vực, có thể nói Thomas đã bước một bước vào trung tâm quyền lực của đế quốc.

Đại chủ tế bình thường đến tỉnh lị về cơ bản sẽ không có ai để ý, nếu như không phải Giáo hoàng khát vọng đối với cung phụng thì có khả năng nhất là Hồng y đại chủ tế sẽ được đề bạt từ trong số các Đại chủ tế của tỉnh lị. Người như vậy cũng là tâm phúc của Shaman, cũng dễ quản lý, ai ngờ Thomas vốn không được xem trọng lại ngang trời giết ra, cuối cùng còn thật sự giành vị trí thứ nhất. Các quý tộc tỉnh Thần Diệu đều phải nể mặt vài phần, đương nhiên oai phong nhất vẫn là về Jerusamer, chỗ đó mới là hang ổ của Thomas.

Một mình Trâu Lượng đương nhiên không làm hết việc, phải có người của thần điện hỗ trợ, Trâu Lượng cũng lập tức sắp xếp cho năm anh em Doff chịu trách nhiệm một vài việc vặt vãnh. Năm anh em Doff chỉ nghĩ rằng mình theo một tế ti kiến tập, bọn họ không hề để ý đến thân phận của Trâu Lượng, tộc sói luôn luôn không lấy quý tiện luận anh hùng, nhưng nhìn thấy chủ nhân của mình có vị trí quan trọng như vậy trong lòng cũng vui vẻ.

Hai ngày giày vò quả thực làm cho Thomas và Trâu Lượng đều kiệt sức.

"Sư phụ, con không chịu nổi rồi, ngày mai thay đổi người thôi".

"Tên nhóc này, ngươi đi rồi ta làm thế nào? Đâu nghĩ đến sẽ có nhiều người như vậy".

Mặc dù mệt nhưng trong lòng Thomas vẫn vô cùng hưng phấn, phấn đấu nửa đời không phải vì một ngày như vậy sao, thời gian này cuộc sống vẫn như mộng như ảo.

"Ha ha, người tài thì vất vả, người ta lao đến Hồng y đại chủ tế ngài chứ không phải tế ti kiến tập này".

"Ha ha, ngay cả sư phụ cũng dám trêu chọc, được rồi, hai ngày này con cũng mệt rồi. Chuẩn bị một chút, ngày mai đại nhân Shaman sẽ trở lại, chúng ta cũng phải cuốn gói về nhà rồi".

Vừa nghĩ đến việc áo gấm về quê Thomas cũng tràn ngập hưng phấn, hắn biết khi hắn và Arthur vội vàng tiến về Daros không biết bao nhiêu người tại Jerusamer cười trộm, chờ xem dáng vẻ chật vật trở về của bọn hắn.

"Tuân mệnh!"

Arthur mỉm cười rời đi, Thomas vẫn hưng phấn không ngủ được, lại đọc sách một lát, đối với hắn mà nói, thách thức thật sự vừa mới bắt đầu. Một Hồng y đại chủ tế mới thăng cấp mặc dù đã có thân phận nhưng quyền thế không hề có đề cao thực chất, hắn phải lợi dụng tài nguyên của mình triệt để đạt được loại quyền thế này. Bước đầu tiên là triệt để thống trị Jerusamer, nếu đã là Hồng y đại chủ tế hắn tuyệt đối không cho phép có người phản đối trên địa bàn của mình.

***

Hai ngày sau Trâu Lượng và Thomas rốt cục đã trở lại Jerusamer, lúc gần đi Nini lưu luyến không rời quả thật làm cho Trâu Lượng hơi xót xa. Đôi khi hắn cũng nhớ đến Olivia, tựa hồ lúc hai người chia li cũng không sinh ly tử biệt như vậy. Bình thường thì cũng nhớ, nhưng cũng không đến trình độ chết đi sống lại, đây đại khái chính là tình đầu trong truyền thuyết, có bân tâm nhưng lại không phải ghi lòng tạc dạ.

Trâu Lượng cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, sau khi trở về cả Jerusamer đều bận rộn chuẩn bị nghi thức nhậm chức cho Hồng y đại chủ tế, lúc này bất kể là Sarah hay là Samuel sau này đều là cấp dưới, nói thật, đối với Sarah và Samuel quả thật có chút không cách nào tiếp nhận điều này.

Jerusamer chỉ là một thành phố thông thường của tỉnh Thần Diệu, nếu như nửa năm trước có người nói Thomas sẽ trở thành Hồng y đại chủ tế thì chắc chắn là người này bị điên. Nhưng minh chứng sống sờ sờ trước mắt, sau khi nhận được tin tức từ bên trên truyền xuống Sarah và Samuel đều phải điều chỉnh lại tâm tình của mình. Khi này cuộc sống sẽ rất khó khăn. Samuel còn tốt một chút, mặc dù giao dịch với Thần miếu làm cho hắn thất thoát khá lớn nhưng dù sao cũng đã làm ra được thiết kế mới, mà sự thật chứng minh thiết kế này cũng có tính mở rộng, cấp trên cũng phi thường hài lòng. Công hội điêu khắc sư kiếm tiền là chính, hơn nữa Hội trưởng một thành hiển nhiên không đấu được với một Hồng y đại chủ tế.

Việc Thomas thăng chức tình từ một khía cạnh nào đó cũng là giải vây cho Samuel, ba thế lực lớn mỗi ngày đều phải luân chuyển quyền lực, ai cũng sẽ không nhìn chằm chằm một địa phương cả ngày.