Huề Thủ Thiên Nhai

Chương 22

Hai ngày sau, Mạc Nhiên cùng Tiểu Mộc hướng Từ Châu mà đi.

Bởi vì dọc đường đi sát thủ tìm tới cửa hoặc là những người đòi báo thù, Tiểu Mộc phải khẩn cầu liên tục, Mạc Nhiên mới thay đổi một thân trang phục của Huyết Hồn, tháo xuống sa mạo che khuất khuôn mặt tuấn tú kia.

“Ngươi có nghe thấy không? Vừa rồi trong quán cơm, rất nhiều người đều nói chuyện Huyết Hồn khắp nơi giết người. Hơn nữa, hai ngày này người tìm đến kêu báo thù cũng tránh không khỏi quá nhiều đi? Mạc Mạc, ngươi đoán trên giang hồ có người mạo danh ngươi đi giết người không? Dù sao, nếu đóng giả trang phục như ngươi cũng không phải khó… Sẽ là ai chứ?” Cổ Tiểu Mộc ngồi ở trên ngựa, lâm vào trong tự vấn.

“Ta biết là ai.”

“A? Ai?”

“Chủ mưu năm đó giết phụ mẫu ta cướp đoạt tàng bảo đồ!”

“Tại sao ngươi lại nghĩ như thế?”

Nhìn thoáng qua bạn lữ (bạn đồng hành) bên cạnh, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, “Đầu tiên theo truyền tin, người bị Huyết Hồn giết đều có hai đặc trưng. Thứ nhất, đều là cao thủ có tiếng tăm đã lâu trên giang hồ, ít nhất cũng là nhân vật ở mười năm trước xưng bá giang hồ. Thứ hai, khi bọn họ chết, lại không dấu hiệu là báo thù cũng không có thiếu khuyết tài vật, còn có mấy người thì bị tra tấn đến chết, nói vậy kẻ giết người là muốn tìm được tin tức hoặc vật gì đó. Mà mảnh nhỏ tàng bảo đồ cho dù thiếu cũng sẽ không có người chú ý. Hơn nữa năm đó sự tình đều là bí mật tiến hành, nói vậy người tham gia cũng sẽ không nói cho người nhà của mình biết được chuyện có mảnh nhỏ của tàng bảo đồ.”

“Ân, nếu quả thật như lời ngươi nói, những cao thủ bị hại này đều là nhân vật năm đó tham dự sự tình kia, như vậy giết chết bọn họ đoạt các mảnh nhỏ bảo đồ cũng chỉ có thể là người chủ mưu lức đó. Bởi vì cũng chỉ có hắn mới biết được bọn họ là ai. Người này nhất định công lực rất cao! Nếu không những cao thủ có tiếng tăm đã lâu như vậy cũng sẽ không dễ dàng…”


“Không chỉ là công lực cao, rất có thể còn là nhân vật tất cả mọi người đều biết và tín nhiệm. Nếu không đám cao thủ kia cũng sẽ không ở trước khi chết ngay cả một điểm cảnh cáo đều không có phát ra. Uy! Đại đầu gỗ! Đi tới Từ Châu còn phải tốn bao lâu nữa?”

“Sao vậy? Ngươi đang hoài nghi Tăng Triêu Tu?” Tiểu Mộc mẫn cảm cảm giác được ý nghĩ của Mạc Nhiên.

“Hắn điểm đáng ngờ rất lớn! Nếu như lời của tiểu quỷ kia nói là thật…” Mạc Nhiên hai mắt mang theo sát khí.

Âm thầm thở dài, nam nhân thật sâu cảm giác được mỹ nhân nóng giận thì càng quả quyết hơn!

“Ta cũng đã nói qua với ngươi, địa vị cùng thanh danh của Tăng Triêu Tu ở trên giang hồ đều được ca tụng không tầm thường, nếu ngươi muốn chứng minh hắn là hung thủ chỉ sợ không phải đơn giản như vậy! Chuyện này tạm thời chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn.” Gõ gõ yên ngựa, nam nhân ở trong lòng suy nghĩ sách lược.

“Hừ! Cổ Tiểu Mộc, ta sao vậy cảm giác ngươi dường như không dám động đến hắn vậy! Đúng rồi, ta hỏi ngươi, tiểu quỷ kia đâu? Ngươi đem nó đưa cho người nào rồi? Tại sao không nói với ta một tiếng?”

“Ta nghĩ ngươi không muốn biết…, ta nhờ bằng hữu đem nó đưa đến chỗ phụ mẫu của ta, nơi đó không có bao nhiêu người biết cũng tương đối an toàn, cha mẹ ta lại thích hài tử.” Từ trên ngựa thân thủ nắm chặt tay ái nhân, thành khẩn nói: “Mạc Mạc, ta không phải không dám động hắn, chính là không muốn ngươi lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Nếu ngươi không có chút chứng cớ đột nhiên giết chết trang chủ Tăng Triêu Tu của Thiên Nhất Trang, đến lúc đó, mặc kệ ngươi có nguyên nhân gì mà giết hắn, đều dẫn tới toàn bộ nhân sĩ bạch đạo không ngừng không nghỉ mà đuổi giết! Hơn nữa giả như sự kiện Huyết Hồn sát nhân, ngươi ngay cả có nói bao nhiêu đi nữa cũng vô pháp biện thanh! Cho nên ta mới muốn ngươi đối với việc trả thủ nên hạ thủ lưu tình. Ta… không muốn trơ mắt nhìn ngươi bị tiểu nhân hãm hại cứ như vậy trở thành địch với người trong thiên hạ.”

Trên miệng mặc dù không bày tỏ cái gì, nhưng Mạc Nhiên trong lòng vẫn nhận ra rằng cảm xúc trong lời nói của tên đại ngốc này, biết y là quan tâm mình.

“Vậy ngươi có tính toán gì?” Mảy may không thèm để ý ánh mắt của người khác, Bách Lý Huyết Hồn cũng không quản bọn họ là đang ở quan đạo người đến người đi, lại vọt người sang ngồi vào trong lòng người bên cạnh trên lưng ngựa.

Cổ Tiểu Mộc tùy tiện đương nhiên lại càng chẳng hề để ý, duỗi tay ra đem ái nhân ôm vào lòng, thuận tay đem hành lý trên ngựa chuyển qua trên lưng con ngựa kia, cười nói: “Ta có chủ ý, ngươi nghe ta nói…”

Nhanh chóng chạy năm ngày đường, hai người cuối cùng đi vào một thôn trang cách Từ Châu chỉ có một ngày mã trình. Bởi vì sắc trời đã tối, nông hộ trong sơn trang đã sớm đia vào giấc ngủ, không muốn lúc này lại chạy tới gõ cửa, Mạc Nhiên lựa chọn ở tiểu sơn lâm ngoài thành trải qua một đêm.

Một người bận bịu châm lửa, đem địa phương ban đêm sẽ ngủ thu xếp lại, sau khi dùng da lông trải hảo đơn giản làm đệm, Mạc Nhiên nghiêng tai lắng nghe động tĩnh chung quanh. Khi hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc tiến đến thì không khỏi lộ ra một nụ cười nghịch ngợm ham ăn.


Giơ lên con gà dương dương tự đắc, Cổ Tiểu Mộc miệng cười toe toét: “Mạc Mạc, nhìn cái dạng tham ăn của ngươi kìa! Sao vậy, bụng đã đói đến kêu rột rột rồi? Ha ha!”

“Tử nhân! Cười cái gì mà cười! Còn không mau chuẩn bị hóa tử kê của ngươi! Cần thận ta đói quá nhào lên cắn chết ngươi!” Lộ ra răng nanh, làm ra một bộ uy hiếp nho nhỏ, lúc này Mạc Nhiên đã không có lạnh nhạt như bình thường, vẻ mặt mang theo tính trẻ con khiến hắn thoạt nhìn thập phần chọc người yêu mến. (hóa tử kê: gà ăn mày)

“Ha ha, bảo bối Mạc Mạc nha, ta đây cũng không phải là hóa tử kê! Mà là gà quay chính tông! Ngươi sao ăn đến lần thứ mười rồi còn chưa nhớ được vậy?” Lắc đầu, một bộ dạng ”Nhụ tử (trẻ em) Mạc Mạc vì cái gì không thể giáo vậy”.

Một cước giẫm lên chân nam nhân, “Ngươi đủ chưa! Ta quản ngươi là loạn thất bát tao gà, ngươi nếu không trong vòng một khắc làm xong cho ta, ta sẽ đem ngươi cắt thành từng mảnh làm thành nồi thịt!”

“Sách! Liền lại hung ta! Ngươi sao không hướng ta biểu hiện làm nũng một chút, kêu một tiếng dễ nghe? Thí dụ như nói, ‘Mộc Mộc, người ta thật đói nga, nhanh lên làm cho người ta ăn đi ’, a… Chỉ cần ngươi chịu nói một câu như vậy với ta, cho dù để ta cắt thịt của mình cho ngươi ăn, ta cũng nguyện ý nha!” Đại nam nhân xách theo hai ba con gà, vẻ mặt say mê trong ảo tưởng của mình.

“Ghê quá! Ngươi là tử nhân, ngươi xem ta nổi da gà lên hết rồi!” Tay áo vén lên, lộ ra chứng cứ.

Hai người vừa nói cười trách mắng, một bên thưởng thức dã vị ( món ăn dân dã) do Tiểu Mộc tay nghề cao siêu làm ra.

Mạc Nhiên thực thích ăn dã vị Tiểu Mộc làm, cơ hồ là trăm lần không ngán! Ăn hết một phần trong tay mình, vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay bóng nhẫy của mình, vẻ mặt tha thiết nhìn chòng chọc một phần còn chưa ăn hết trong tay Tiểu Mộc.

Cười hì hì, thân thủ kéo ra mảng thịt lớn chân gà sau đưa cho Huyết Hồn lão đại đang tha thiết mong chờ nhìn y, “Bộ dạng sao vậy, cùng ta đi không sai chứ? Bảo đảm ngươi mỗi ngày đều được ăn uống ngon lành!”

“Ít mơ! Qủy nghèo!” Không khách khí tiếp nhận chân gà, nhân tiện châm chọc.

Nhún nhún vai, “Ta chính là nghèo nha, nếu ta không nghèo, lão bà đã sớm một đàn!”

“Ngươi nói cái gì?! Có ta ngươi còn dám muốn lão bà! Đáng chết! Xem ta không đánh chết ngươi!” Buông chân gà trong tay, đánh tới.


“Oa! Tha mạng a! Có người mưu sát…!”

Đang náo nhiệt vui vẻ, đột nhiên, Mạc Nhiên dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn hướng ngoài rừng, “Có ai đang hướng phía bên này đi tới.”

“Là ai? Sẽ không lại là…, A! Là Tam Mạt!” Nam nhân ngồi dậy, nhận ra người đến.

Không đợi Cổ Tiểu Mộc có phản ứng, bên kia đã thấy được y, nữ hài tử kêu Tam Mạt vung tay chạy tới.

“Cổ ca ca! Ngươi sao lại đến nơi này? Ngươi tới tại sao không đến biệt trang a? Còn có, vị này là…?” Nữ hài mang theo tò mò nhìn về phía Bách Lý Mạc Nhiên khuôn mặt lạnh nhạt.

“Tam Mạt, ta còn chưa có hỏi ngươi? Như thế nào muộn vậy ngươi chạy đến đây làm cái gì? Chỉ có một mình sao?” Tiểu Mộc vừa kinh ngạc vừa quan tâm hỏi han.

Cong lên cái miệng nhỏ nhắn, “Người ta muộn như vậy đi ra ngoài là vì đi săn hồ (cáo) thôi! Từ bên cánh rừng đi qua nghe thấy thanh âm của Cổ ca ca cho nên liền chạy lại xem. Cổ ca ca, ngươi vẫn chưa trả lời người ta tại sao đi vào thôn trang kia lại không tới biệt trang nhà ta mà lại ở bên ngoài nghỉ ngơi a? Nếu để phụ thân biết, chẳng phải là nói ngươi khách khí? Đi thôi, mang bằng hữu của ngươi cùng đi đi!” Nói xong, tiến lên đưa tay giữ chặt tay áo Tiểu Mộc, muốn kéo y cùng nhau quay về biệt trang.

“Chúng ta không đi. Một mình ngươi trở về được rồi! Một nữ hài tử buổi tối ở bên ngoài kéo kéo áo nam nhân không buông còn thể thống gì!” Mạc Nhiên một bên bỗng nhiên lạnh giọng nói, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo điểm không thoải mái!

“Mạc Mạc, không nên nói như vậy. Ta cùng Tam Mạt quen biết đã lâu…”

Không nghĩ tới Tiểu Mộc thế nhưng lại nói giúp nữ hài tử kia, tức giận đến hai má phiếm hồng, “Một khi đã như vậy, ngươi cùng nàng trở về là được rồi!… Còn không mau cút đi!”

Thiên! Mạc Mạc đây sẽ không phải là ghen chứ? Hảo… khả ái! Nhưng cũng có chút đau đầu nha…

Gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười xấu hổ, “Tam Mạt, ngượng ngùng, ngươi trước tiên một mình trở về đi. Ta lo lắng hắn một mình ở đây, ngày khác ta đến biệt trang gặp ngươi, được không?”


“Cổ ca ca, hắn là ai vậy? Bằng hữu của ngươi? Ta sao vậy chưa thấy qua?” Hiếu kỳ ban đầu dần dần biến thành địch ý, nữ tử trời sinh giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, nam tử có tướng mạo siêu tuyệt mị lực này cùng Cổ ca ca của nàng hình như có quan hệ không bình thường. [của ngươi… ta phi]

“Được rồi, hắn là bằng hữu của ta. Ta gọi hắn là Mạc Mạc, ngươi gọi hắn là Mạc đại ca được rồi. Người khác thoạt nhìn lạnh như băng, kỳ thực tâm địa không xấu. Đừng sợ! Ha ha!” Cổ Tiểu Mộc đối nữ hài tử trước mắt khá ôn nhu, ý cười cũng mang theo cưng chiều cùng ấm áp.

Những cái đó, Mạc Nhiên đều nhìn vào trong mắt.

“Mạc đại ca hảo.” Tam Mạt thi lễ.

“Ta nhưng không nhớ ta có muội tử!” Mạc Nhiên xoay người, tránh đi thi lễ của nữ hài, hướng đệm giường đã trải hảo nằm xuống.

“Hừ! Cổ ca ca, ngươi sao lại có một bằng hữu thất lễ như vậy? Hắn, hắn thật quá mức!” Cắn môi, nữ hài hướng Tiểu Mộc tố khổ.

Vỗ vỗ đầu nữ hài, mỉm cười, “Tam Mạt, hôm nay ngươi đi về trước được chứ? Đại ca hôm nào nhất định sẽ gặp ngươi! Ngoan, sớm một chút trở về, nghe lời.”

“Được rồi nha, Cổ ca ca, ngươi nhất định phải tới nga, nếu ngươi không đến, ta sẽ nói cho phụ thân ngươi qua trang mà không vào!” Ngưởng mặt lên, nữ hài tử lộ ra tươi cười cực kỳ đáng yêu. Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà cũng hiểu được nam nhân chán ghét dạng nữ hài nào thích dạng nữ hài nào, nàng biết tính cách tiêu sái hào phóng của Cổ Tiểu Mộc tối ưa thích bộ dạng đáng yêu nhu thuận nghe lời.

“Sợ ngươi! Hảo hảo, mau quay về đi! Trên đường cẩn thận!” Sau khi Tam Mạt rời khỏi, nam nhân cười khổ một tiếng đi đến cạnh Mạc Nhiên đang nằm ở trên mao bì (da lông) đưa lưng về phía y.

Nghe thấy cươc bộ của nam nhân ở sau lưng dừng lại, nhưng vẫn như cũ bảo trì tư thế.

“Mạc Mạc, ngươi đang ở đây sinh khí cái gì vậy? Tại sao đối tiểu cô nương người ta hung dữ như vậy? Nàng lại không trêu chọc ngươi?” Ngồi xổm bên cạnh người đang giận dỗi, tay xoa xoa vai hắn khó hiểu hỏi.

Hồi lâu sau, “Nàng là không trêu chọc ta, ta thích đối nàng hung dữ, ngươi quản ta! Ngươi nếu muốn đi đến biệt trang của nàng thì đi a, ta lại không ngăn cản ngươi!” Trong lòng ủy khuất muốn chết, lại không biết nên biểu đạt như thế nào. Muốn nói cho y biết, không cần ở trước mặt hắn đối người khác lộ ra nụ cười ôn nhu như thế, nhưng thế nào cũng đều nói không ra miệng!


“Mạc Mạc, ngươi không nên không nói lý lẽ được không? Ta lúc nào thì nói muốn đi biệt trang chứ? Quay lại đây nói chuyện với ta đi.”

“Ngươi mới biết được ta không nói lý lẽ?! Huyết Hồn Bách Lý Mạc Nhiên ta khi nào cùng người giảng qua đạo lý! Ta chính là không nói lý lẽ thì sao?! Ngươi cút! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!” Ngươi sao cho tới bây giờ cũng không giống như vậy sờ đầu của ta? Tại sao cho tới bây giờ cũng không có thấy ngươi đối với ta cười qua như vậy? Ta ở trong lòng ngươi rốt cuộc tính là cái gì? Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta chỉ là một người không nói lý lẽ sao? Tại sao ngươi đến bây giờ còn không hiểu ta?

“Mạc Mạc, ngươi không biết mình nói chuyện thực tổn thương người không?! Động một chút lại muốn ta cút. Nếu đổi lại người khác chỉ sợ sớm đã…” [nga! vậy ngươi lăn đi a!!! hứ! ta thấy ủy khuất cho Mạc Mạc nha>.”