Thời điểm Harry tỉnh lại, có một con cú mèo đang mãnh liệt gõ lên cửa sổ, chính là cái âm thành bùm bùm đem hắn đánh thức. Harry sờ sờ đầu, hắn cảm thấy đầu trướng trướng đau, say xong cảm giác thiệt không dễ chịu một chút nào. Hắn mở miệng, vươn đầu lưỡi liếm liến, ở đó miệng vết thương đều nhanh kết vảy, hắn cảm thấy đau đớn, đáng chết, chẳng lẽ đêm qua tự hắn đem miệng mình cắn nát sao?
Hắn lung lay đứng dậy, phát hiện mình đã thay áo ngủ, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, sau đó chậm rãi đi đến cửa sổ trước mặt mở nó ra, cú mèo màu nâu lập tức bay vào phòng, nó bay trong phòng một vòng kiểm tra, cuối cùng đậu trên bàn làm việc của Harry. Nó kêu pi pi vài tiếng, nâng chân phải lên, trên đó có cột một phong thư – Giống như không chỉ một phong nha. Harry từ chân nó gỡ xuống một chồng thư.
"..." Một chồng thư.
Harry rốt cuộc hiểu tại sao trọng tâm của con cú mèo lại không vững như vậy. Hắn dùng vô thanh ma pháp mở ra phong thư đầu tiên, đó là của Hermione.
Harry thân ái:
Mong khi đọc thư này ngươi vẫn khỏe mạnh.
Mình không thể không lo lắng cho kỳ nghỉ của cậu, vì mình biết Malfoy đã don đến đó (Lúc đầu mình không biết chuyện này), y cùng với hôn thê của y Grimm Grass đi tới Italy, hy vọng các ngươi sẽ không chạm mặt nhau. Tốt, chuyện không vui không nên đề cập quá nhiều, Harry, mình phi thường chờ mong cậu về. Dù mình và Ron đã đem mọi chuyện giải thích cho Ginny, nhưng nàng vẫn rất giận dữ, tuy rằng nàng tỏ vẻ đã hiểu rõ, mình nghĩ cậu nên cùng nàng giải thích một chút, mặc kệ chuyện có thế nào, mình và Ron đều đứng về phía bên cậu.
Mình và Ron là người chứng kiến tình yêu của cậu và Ginny, mình thật tâm chúc phúc cho cậu. Chơi vui nhé.
Hermion của cậu.
Harry khắc chế khóe miệng mình giơ lên, hắn vì mình có một người bạn như Hermion mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào. Nhưng mà hắn đã chạm mặt Draco rồi, chuyện này quả thật không xong, hơn nữa đêm qua còn bị hắn quải tới quán bar (tuy rằng chuyện sau đó hắn không hề nhớ rõ)... Phiền não mà Harry đã gặp phải liền bị những lời quan tâm của Hermione hòa tan mất rồi, Harry cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác khó chịu sau khi say cũng giảm bớt không ít. Hắn cực lực lờ tâm tình khó chịu sau khi đọc được dòng chữ "Vị hôn thê Grimm Grass" kia, cahửng phải nên mặc kệ chuyện của y sao?
Hắn không thể cứ để bản thân mình cứ tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân cảm giác chỉ trong nháy mắt kia, Harry nghĩ vậy, tay hắn không ngừng, mở ra phong thư tiếp theo, kết quả là một cái mua sắm danh sách thật dài.
Được rồi, Nên biết rằng Ron và Weasley tiên sinh rất giống nhau, phi thường nhiệt tình yêu thương Muggle văn học cùng đồ vật, hắn hẳn cũng nên đoán được ở trong thư Ron muốn hắn hỗ trợ mua nào là "TV, máy nướng bánh mì, giấy dán tường,..." Harry nhịn không được muốn đỡ cái trán, còn đỡ là thần chú thu nhỏ của hắn không tệ, nếu không hắn thật là không biết nên làm sao giải quyết danh sách mua sắm này nữa, chẳng lẽ Ron định bắt chước Muggle trang hoàn lại nhà bọn họ? Đây cũng là một ý kiến hay.
Bên dưới là thư của Neville và Luna, trong phong thư của Luna còn kèm theo một túi đã được ếm bùa rút nhỏ, được đóng gói rất kỹ. Harry mở ra một tầng rồi lại một tầng, đến khi rốt cuộc cũng thấy rõ được đồ vật bên trong, nhưng mà làm người ta ngoài ý muốn (Tốt thôi, kỳ thật cũng không phải ngoài ý muốn), bên trong là củ cải và hoa đã được phơi khô, nhưng trong thư Luna có nói: Đây là mạn chù trùng và hoa tính ngưỡng của nó, có tác dụng làm đầu óc tỉnh táo. Harry không khỏi cười khổ, hắn chưa bao giờ biết có loại trung này đó, hơn nữa hắn nhạy bén nhận ra được Luna đang giận dữ - Nó có thật là để đầu óc tỉnh táo hay không vậy. Nhưng mà Harry vẫn không cho rằng việc ném hôn thê của mình để đi ra ngoài thả lỏng một tuần trước khi hôn lễ diễn ra là hành động khinh xuất khi nhất thời xúc động cùng với tâm trạng hoảng hốt tạo ra.
Quan hệ của Luna và Ginny không tồi, cho nên khi hắn nhìn đến phong thư cuối cùng là của Ginny, hắn nên sớm nhận ra việc Luna giận dữ chỉ là một điềm báo, bởi vì nó đang an an tĩnh tĩnh vẫn chưa được mở ra – Một bức thư sấm. Harry lập tức tỉnh táo lại không ít, hắn vỗ vỗ mặt mình, nói với chính mình nên dung cảm một chút. Sau đó hắn luống cuống tìm đũa phép của mình khắp nơi, hắn hiện tại vô cùng cần một cái nút bị tai, nếu khống hắn căn bản không thể tưởng tượng được hậu quả nó sẽ ra sao.
"...Đũa phép của mình đâu?" Harry lẩm bẩm. Hắn đẩy đẩy cái mắt kính ở trên mũi, sau đó bắt đầu từ trên giường, trên sàn nhà tìm loạng lên, một bàn tay duỗi tới trước mặt hắn, hắn tiếp nhận đũa phép của mình từ cái tay kia, mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói: "Úc, cảm ơn."
Khi Harry sờ đến thân đũa phép thô ráp, mới phản ứng lại, ai vừa mới đưa đũa phép cho hắn vậy?! Hắn hoảng loạn ngẩng đầu lên, hình ảnh Draco đang nở một nụ cười như không cười xâm nhập vào tầm nhìn hắn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên mái tóc màu bạch kim của y nhìn thoáng qua y càng thêm rực rỡ lóa mắt, vô cùng xứng với ngũ quan vô pháp bắt bẻ của y, làm Harry rất có thể đối với y nhất kiến chung tình. Nhưng đáng tiếc, Harry cùng Draco không phải là lần đầu tiên gặp nhau, hắn biết rõ tính tình tà ác của Draco, cho nên hạ giọng nói: "Người làm sao lại xuất hiện ở phòng ta?"
"Ai bảo Cứu Thế Chủ của chúng ta hôm qua uống đến không biết trời trăng mây gió? Ta vì lo lắng cho sự an nguy của Cứu Thế Chủ, chỉ có thể đưa ngươi trở lại chiếc giường mềm mại của mình." Đối mặt với Harry đang hung hổ dọa người, Draco lại nhẹ nhàng nói.
Harry dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá hắn. Hầu kết của hắn giật giật, "Được rồi. Bất quá áo ngủ của ta là ai thay?"
"Là ta." Draco nhẹ nhàng trả lời, không hiểu tại sao Harry nghe ra được từ trong giọng nói không chút phập phồng đó có chút vui sướng và hung phấn, "Thật không biết Cứu Thế chủ chúng ta vẫn còn là một đứa nhóc ấu trĩ như vậy, áo ngủ thế mà lại là màu lam nhạt thêu hoa."
"Đó không phải là hoa!" Harry kịch liệt phản đối nói. Đây là quà giáng sinh của Weasley phu nhân tặng hắn, lúc đầu vì không muốn cho Weasley phu nhân thất vọng nên vẫn luôn mặc nó, sau này là do đã thành thói quen, nên cũng khống muốn đổi, bây giờ bị Draco nói như vậy, Harry lập tức cảm giác được có chút nan kham cùng quẫn bách, kỳ thật hắn vẫn luôn không chú ý đến mấy thứ này...
"Nga nga nga, được thôi." Draco buông tay, làm ra bộ dáng "Ta phục ngươi rồi", Harry hung tợn trừng mắt liếc nhìn y một cái, nhưng mà Draco không hề cảm giác được mình vừa bị người ta uy hiếp, ngược lại còn có dụ vọng muốn tiến lên xoa nắn gương mặt của Cứu Thế Chủ. Y khụ ho khan, nổ lực khắc chế chính mình, nói sang chuyện khác: "Ngươi còn không mở ra thư sấm của vị hôn thê của mình hay sao? Nghe nói nếu lâu quá không được mở thư sấm sẽ nổ mạnh?" Y ê ẩm nhấn mạnh ba chữ vị hôn thê, còn may Harry vẫn không có nghe ra, "Ta không muốn cùng cái nhà Muggle này cùng nhau bị nổ bay lên bầu trời đâu."
"Ta bây giờ liền mở!" Harry nâng cao giọng bén nhọn nói. Hắn bổ não một chút hình ảnh Draco bị nổ bay lên trời, đột nhiên lại không muốn mở thư ra. Nhưng mà nghĩ đến hắn vẫn còn ở trong gian phòng này, không khỏi có cùng kết cục giống như Draco, chỉ có thể chậm rì rì dịch qua, làm một cái nút bịt tai, thật cẩn thận mà mở thư sấm ra.
"Nga, ta còn thật cho rằng vị hôn thê của ngươi ngửi đến một phòng thư đầy mật ngọt!" Draco châm chọc nói. Harry không để ý đến y, nhưng ở thời điểm sắp mở thư ra, hắn quay đầu, đối với Draco bất mãn nói: "Ta cho rằng ngươi có thể ra ngoài rồi đó."
"Tại sao?" Draco hỏi ngược lại, y thấm thía trả lời Harry, "Ngươi hẳn là phải học được cách chia sẻ với người khác ah."
"...Đi ra." Harry làm lơ y nói, nghĩ thầm cũng không thể tệ đến nỗi hoàn toàn không xong, vì thế hắn mở thư sấm ra. Nhưng mà thư này không giống với những thư sấm bình thường khác phát ra âm thanh bén nhọn hướng Harry chửi rủa, ngoài dự đoán là nó chỉ đột nhiên phun một mặt đầy mực đỏ - giằng co hơn nửa phút đồng hồ.
"..."Harry
"..."Draco
Harry vươn tay lau mặt một phen, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Ta biết mà, cái này nhất định là sản phẩm mới của George."
"Thể nghiệm rất sâu sắc?" Draco châm chọc cười một tiếng, "Rất tuyệt đúng không."
"Vậy ngươi có muốn tới để được cái thể nghiệm khắc sâu này một chút?" Thanh âm Harry không phập phồng nói, trong lúc Draco không hề phòng bị, Harry đột nhiên nhào tới, cầm lấy phong thư, đem mực đỏ còn dư lại trét lên mặt của Draco.
"..."
"Cùng nhau chia sẻ?" Harry xấu xa cười nói, Drqaco yên lặng lau mặt một phen, úc Merlin! Harry của y học hư rồi!.