Hoàng Thi Hàm ngơ ngẩn ngồi một mình trên ghế
đá ở hậu viện , tư thế như vậy đã bảo trì hồi lâu .
Ba ngày qua này , nàng cùng A Lãng ở trong dinh
thự Mộ Dung , từ ngày xuyên không tới Minh Triều đến nay , đó là đoạn
thời gian vui vẻ nhất . Hai người bọn họ cả ngày không có việc gì
làm , ở trong phòng cười đùa , cãi lộn , tình cảm mãnh liệt , trong
bất tri bất giác , hai người bọn họ đã trải qua tình cảm chân thành
tha thiết .
Nhưng mà , thời gian vui vẻ dù sao cũng là ngắn
ngủi . Ngày hôm nay đã là mùng tám tháng tám , ước hẹn ở Đoạn Hồn
Lĩnh chỉ còn lại bảy ngày , nàng còn có thể tiếp tục trì hoãn ,
lưu luyến thêm nữa sao ?
Ngoại trừ lão thái bà ra , A Lãng là người
thân thiết duy nhất của nàng , nhưng … chẳng qua mới chỉ ở chung ba
ngày ngắn ngủi , hiện giờ đã phải chia lìa . Đó là những ngày
thương cảm khó có thể dứt bỏ được .
Ba ngày ? Ba ngày qua nàng đã đem tất cả trân
quý nhất của mình cho hắn!
Nghĩ đến đây , hốc mắt Hoàng Thi Hàm đã thoáng
hiện lên một tầng hơi nước . Nàng không thể rơi lệ , bởi vì nàng đã
nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến .
“Ta chạy khắp nơi không thấy nàng . Thì ra nàng
trốn ở chỗ này …” Một đôi tay rắn
chắc vờn quanh tấm lưng mảnh khảnh của nàng , mơ hồ truyền đến một
tình ý ấm áp .
Cả người Hoàng Thi Hàm khẽ run lên , nhưng không
mở miệng nói chuyện .
Dường như đã phát hiện ra sự bất thường của
nàng “Nàng làm sao vậy?” A Lãng xoay người đi đến trước mặt nàng ,
khó hiểu nhìn nàng .
“Không có gì .” Hoàng Thi Hàm cố nén nước mắt
sắp rơi xuống “Em chỉ đang nghĩ … đến lúc em phải đi rồi ..”
“Nàng nói gì ?” Sắc mặt A Lãng đại biến “Nàng
có lầm hay không”
“Không có .” Hoàng Thi Hàm lắc đầu .
“Thắng làm vua , thua làm giặc ; Mộ Dung sơn
trang giờ phút này là của cải của hai ta . Thi Hàm , vì sao nàng
muốn đi ? Muốn đi chúng ta cùng đi có được không?” A Lãng vươn hai tay
run rẩy ra vịn lấy vai nàng , âm điệu nói chuyện gần như khẩn cầu .
“Thực … thực xin lỗi , em không thể” Lúc này ,
nước mắt trong vành mắt nàng cũng không nhịn được chảy xuống hai má
.
“Vì sao?’ A Lãng không hiểu .
Lần ước hẹn đi Đoạn Hồn Lĩnh này sống hay
chết Hoàng Thi Hàm cũng không biết , nàng có thể nào đành lòng đi
khi trong lòng có vướng bận ? Nàng có thể nào đành lòng đi với hết
thảy mọi thứ trước mắt ?
Hoàng Thi Hàm đứng lên , lau nước mắt trên mặt .
“Chàng không cần hỏi nhiều như vậy . Tóm lại , nếu chúng ta hữu duyên
, còn trên giang hồ tất có ngày gặp lại . Trái lại … nếu duyên chúng
ta đã hết , vĩnh viễn khó có thể gặp lại .”
“Trời ạ! Vì sao nàng phải tàn nhẫn như vậy …”
A Lãng xoay nhanh quyền dùng sức đấm vào cột , bản thân cũng như điên
cuồng “Chẳng lẽ … Tất cả chuyện này đều như Hoàng Thiết Chủy nói ,
chúng ta đời này kiếp này khó có kết quả ? Tại sao có thể như vậy
chứ?”
Hoàng Thi Hàm không đành lòng nhìn bộ dạng bi
thương của hắn , rồi lại không biết nên nói lời gì an ủi hắn . “A Lãng
, chàng đừng như vậy . Trời xanh nếu thương xót , ngày chúng ta gặp
lại em nhất định sẽ giải thích với chàng.”
A Lãng buồn rười rượi “Từ đầu tới cuối nàng
chưa từng yêu ta?”
Hoàng Thi Hàm không muốn giấu diếm “Chàng là
người duy nhất đời này kiếp này em yêu. Nhưng mà hiện giờ … Ai! Quên
đi , hết thảy đều tùy duyên đi!” Nàng vừa lau đi nước mặt lại vừa
thống khổ khó khăn nén xuống nước mắt đang trào ra vành mắt , cuối
cùng nàng thâm tình liếc mắt nhìn hắn , hai tay che mặt , khóc thất
thanh vào trong nội thất .
Cầm tấy tay nải , ngay cả dũng khí một lần
cuối cùng đối mặt với hắn nói tạm biệt cũng không có. Lập tức rời
khỏi Mộ Dung sơn trang đến nơi ước hẹn sinh tử .
Mười lăm tháng tám – trung thu trăng tròn gặp
người tại Đoạn Hồn Lĩnh sẽ mất hồn . Truyền thuyết giang hồ này có
thật hay không , tối nay sẽ rõ .
Hoàng Thi Hàm mặc trang phục màu đen , đeo khăn
che mặt đen , khoanh chân ngồi ở một chỗ trống trải , hai mắt như khép
hờ chăm chú nhìn vào con đường cách đó không xa.
Nàng nhắm mắt điều tức khoảng một khắc đồng
hồ , huyết mạch toàn thân như nham thạch nóng chảy nơi núi lửa di
chuyển liên tục .Mãi đến khi bình ổn lại , khí thuyết đã thập phần
thuận thư ; trong đan điền cũng giống như tích trữ sức lực chờ đợi
tấn công , hết thảy đều như dự liệu .
Gì? Kỳ quái , sao còn chưa tới ? Hoàng Thi Hàm
buồn bực . Hay là mình tính sai ngày rồi ? Hay là đối phương không
tới phó ước … Đúng lúc nàng đang suy nghĩ một hồi thì tiếng bước
chân nhỏ vang lên , nháy mắt sau đó , chỉ tahays một hán tử bịt mặt ,
đi bước một lên đỉnh núi , trên người tỏa ra một hơi rượu nồng đậm .
Năm đó Đao Thần cùng Kiếm Hậu ước hẹn , truyền
nhân hai phái che mặt ứng chiến tới phân thắng bại . Bởi vậy , Hoàng
Thi Hàm liếc mắt một cái chỉ có thể thấy đôi con người sáng như sao
trên khuôn mặt bị che mất .
Một đôi mắt thật sắc bén . Xem ra … Tối nay tất
phải có một trận ác liệt … Hoàng Thi Hàm thầm suy nghĩ , từ từ
đứng dậy .
Hán tử che mặt đi tới trước mặt nàng , cách
nàng khoảng tám thước hơn , dừng thân mình lại , một tiếng cuồng
tiếu từ trong miệng hắn truyền ra “Ha ha ha ! ta tưởng ai ? Nguyên lai
là một nữ nhân …”
“Ngươi chính là đệ tử của Đao thần ?” Hoàng Thi
Hàm khí tụ đan điền , cắt đứt lời chưa nói xong của hắn .
“Không sai !” Hán tử che mặt gật đầu , bật hơi
nói . “Cuộc chiến hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết . Rút
kiếm đi!” Trong lúc hai người nói chuyện đều ngầm vận nội lực , không
chỉ thay đổi âm điệu vốn có đồng thời còn áp đảo tinh thần đối
phương . Sắp xếp thế này có đúng là ý trời hay không ?
‘Cha’ một tiếng , Hoàng Thi Hàm rút Phục Ma
kiếm , một luồng sát khí nồng đậm từ trên người nàng tỏa ra .
“Kiếm tốt ! Đáng tiếc nó cuối cùng cũng không
phải đối thủ của Hàng Long đao!” Hán tử che mặt điên cuồng gào thét
một tiếng , lướt thân , vung đao , động tác gọn gàng , tấn công liên
tục .
Hàng Long đao trong tay hán tử che mặt tỏa sáng
dưới ánh trăng , lóe ra ngàn vạn ngân quang , từ trong tay hắn nhẹ
nhàng múa lượn , vô cùng tráng lệ .
Hoàng Thi Hàm ung dung ứng chiến , mừng thầm
trong lòng . Thì ra đối phương sử dụng đao pháp , quả nhiên như lão
thái bà năm đó dạy nàng , nhất thành bất biến *(một việc đã hình
thành rồi thì không thay đổi)
Lúc ấy ở Thái Hành Sơn , chừng hơn nửa năm
Hoàng Thi Hàm đều tốn công hóa giải chiêu thức trong bộ Bắc Đẩu Thất
Tinh đao này . Hiện giờ vừa thấy hắn sử dụng , toàn bộ chiêu thức
đều hiện lên trong đầu nàng .
Hán tử che mặt thấy tấn công lâu không được
cũng có chút thấp thỏm , lập tức thu đao lui về , đứng im bất động
giống như một pho tượng đá .
Giờ phút này hắn đang vận công chuẩn bị thi
triển một chiêu cuối cùng , Hoàng Thi Hàm tự nhiên nắm chắc trong
lòng .
Kiếm Hậu sáng chế Ngọc Nữ thập tam kiếm cuối
cùng – Phi Vũ đúng là khắc với một chiêu cuối cùng này . Hoàng Thi
Hàm thủy chung không dám quên nó . Lòng bàn tay nàng hơi chảy mồ hôi ,
tim đập bình bịch không ngừng .
Thắng bại sắp rõ .
Nội lực của hán tử che mặt hiển nhiên là vô
cùng cao , quần áo phồng lên theo nhịp thở , bốn phía cát đá bay đầy
trời , bụi mùi mịt .
Hoàng Thi Hàm nhìn hắn không rời , chỉ cần hắn
dám bắt đầu tấn công , như vậy Phi
Vũ kiếm sẽ đâm thủng lồng ngực của hắn , trận luận võ cũng đem
người này chấm dứt .
Nhưng mà , đúng lúc mạng đã định , ánh mắt
Hoàng Thi Hàm bỗng nhiên sáng ngời , mười thành nội lực ngưng tụ trên
người trong bất tri bất giác tan hết.
Nàng nhìn thấy gì đó ? Nàng nhìn khăn che mặt
đối phương chậm rãi bay , tuy rằng chỉ là thoáng qua , nhưng cái mụn
ruồi nhỏ kia nàng lại nhìn thấy rõ ràng .
Phía trên trái cằm của A Lãng có một cái nốt
ruồi như vậy … Đôi mắt sáng như sao kia … Trời ạ ! Hắn thật là A Lãng
, Hoàng Thi Hàm đã hoàn toàn xác định .
Tại sao là hắn ? Thiên a ! người kia sao có thể
là hắn … Trong lòng nàng kêu lên , ý chí chiến đấu đã hoàn toàn
biến mất . Trong phút chốc , cả người nàng như lạc vào giữa sương mù
, không thể tìm thấy phương hướng .
Xuất kiếm giết hắn ? Nàng làm không được .
A lãng là nam nhân thân cận duy nhất từ khi nàng
bước tới thế giới lạ lẫm này , nàng đem tất cả mọi thứ quý giá
của mình cho hắn , sao nàng có thể hạ thủ được ?
Nếu như mình không xuất kiếm , tỏ rõ thân phận
thì sao ? Hoàng Thi Hàm nói gì cũng không muốn làm như vậy .
Ở thế giới này của hắn , mệnh lệnh của sư
phụ không thể không tuân theo . Tuy rằng nàng có thể không quan tâm tới
thù của lão thái bà , nhưng A Lãng thì sao ? A Lãng hắn dám chống
lại mệnh lệnh của sư phụ sao ?
Hoàng Thi Hàm nghĩ A Lãng tuyệt đối sẽ không
hạ tay làm đau nàng , nhưng bản thân nàng không giết hắn , hắn lại
không giết nàng , như vậy ân oán giữa Đao Thần và Kiếm Hậu cũng sẽ
tiếp tục kéo dài , vĩnh viễn không dứt !
Từ lời lão thái bà nói , Kiếm Hậu cùng Đao
Thần đã dây dưa cừu hận suốt hai mươi lăm qua . Nàng cùng A Lãng đều
còn trẻ như vậy , chẳng lẽ muốn hai người bọn họ tiếp tục kéo dài
hai mươi lăm năm ? Hoàng Thi Hàm toát mồ hôi lạnh , không dám nghĩ gì
thêm nữa .
Giết A Lãng , tỏ rõ thân phận , bắt tay giảng
hòa , tất cả nàng đều không làm được , như vậy nàng nên làm gì bây
giờ ? Nàng có thể làm sao ?
Chết . Nàng bỗng nhiên nghĩ tới chết . Đúng
vậy , chỉ cần mình chết , ân oán giữa Đao Thần và Kiếm Hậu khẳng
định một nét xóa bỏ , từ nay về sau cũng không cần cứ năm năm một
lần phân thắng bại vô nghĩa thế này nữa .
Còn A Lãng ? Nếu mình chết trên tay hắn , A
Lãng sẽ nghĩ thế nào ? hắn có chịu đựng cắn rứt lương tâm , suy sút
không phấn chấn hay không ?
Không quản hắn được ! Hoàng Thi Hàm đã không cố
được nhiều nữa .
Nàng vốn không thuộc về thế giới này , sự
biến mất của nàng đối với bất kì ai mà nói chỉ sợ cũng không có
bất kỳ ý nghĩ gì .
Hoàng Thi Hàm chợt nhớ tới lời Hoàng Thiết
Chủy từng nói .
Mười lăm tháng tám , thiên cẩu cắn nguyệt , nản
chí ngã lòng , tánh mạng tất tan .
Nàng đột nhiên nở nụ cười , tuy rằng không thể
cười ra tiếng nhưng trong lại cười khổ trong lòng ; cười đến thê lạnh
, cười đến bất đắc dĩ .
Lúc này , chợt nghe A Lãng điên cuồng hét lên
một tiếng , ngay cả một chút thời gian nháy mắt cũng không kịp , cả
người hắn đã theo đao lao tới , đao nhọn hướng lồng ngực nàng .
Hoàng Thi Hàm mỉm cười , ngay cả chút ý nghĩ
do dự cũng không có , thân mình bổ nhào về phía trước , đưa ngực
mình nhằm thẳng hướng đao trước mặt , máu tươi theo đó vấy ra , nhuộm
đỏ cả mặt đất .
“Trời ạ!Việc này sao có thể như vậy … Việc
này không phải là như vậy ..” A Lãng vứt đao trên tay, xông lên phía
trước , đỡ lấy thân thể Hoàng Thi Hàm đang ngã xuống .
Từ lúc từ biệt với Hoàng Thi Hàm ở Mộ Dung
sơn trang , cuộc sống A Lãng đã nổi lên biến hóa lớn .
Hắn nhớ nàng vô cùng , gần như rơi vào cảnh suy
sụp , hắn càng nghĩ càng không thông chính là , một đoạn tình cảm
mới vừa bắt đầu , vì một điều không hiểu ra sao chấm dứt .
Hắn mất hết cam đảm , ngày gần đây không một
ngày không mượn rượu giải sầu , cho đến ngày phó ước mười lăm tháng
tám thì hắn mới mang theo tâm tình nặng nề lên Đoạn Hồn lĩnh , ý đồ
mượn kiếm của đối phương giải quyết thể xác không còn ý niệm sinh
tồn này .
Vừa rồi khi hắn bắt đầu xuất ra chiêu thứ bảy
, trước ngực để lộ . Hắn đoán chắc đối phương chẳng những có thể
dễ dàng tránh đi sát chiêu này đồng thời còn có thể một kiếm đâm
xuyên tim của hắn . Nhưng một ý nguyện nhỏ bé cũng không được , đối
phương không những không né tránh ngược lại còn vọt thẳng tới , rốt
cuôc là chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Hắn không cách nào hiểu nổi .
A Lãng không biết đối phương bị thương thế nào ,
đang muốn mở miệng hỏi , nhưng khi hắn nhấc khăn che mặt của đối
phương lên thì ngay lập tức sụp đổ .
“Là nàng ? Tại sao lại là nàng …” A Lãng khàn
giọng gào thét , trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng thê lương . “Nàng
có thể tránh ! nàng vì sao không tránh ? Vì sao …” Hoàng Thi Hàm không
nói gì , chỉ ảm đạm cười , cho dù nụ cười kia tràn ngập vẻ bi
thương bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn nở nụ cười .
Lúc này , một tiếng xé gió truyền đến , chỉ
thấy trên núi đột nhiên xuất hiện hai nam nữ trên dưới năm mươi , trên
mặt hai người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ lo âu .
Nữ nhân kia đầu bạc trắng , chính là Kiếm Hậu
mà võ lâm xưng tụng . Bà bước một bước dài tới bên Hoàng Thi Hàm
“Nha đầu , ngươi .. ngươi thật khờ quá đi …”
“Thực … thực xin lỗi , lão bà bà , ta … ta
khiến người thất vọng rồi…” Vẻ
mặt Hoàng Thi Hàm tràn ngập thống khổ , hơi thở đã bắt đầu suy yếu
.
Lão thái bà vội vươn tay , dán vào lưng nàng ,
đem nội lực của bản thân truyền vào nàng …
Nam nhân kia hiển nhiên là Đao Thần trong truyền
thuyết . Chỉ thấy y ngây ngốc đứng tại chỗ , miệng không ngừng thì
thào nói “Chúng ta sai lầm rồi … chúng ta thật sự sai lầm rồi …”
“Việc đã đến nước này , còn nói thế đế làm
chi!” Kiếm Hậu trừng mắt hàm lệ nhìn Đao Thần , nhưng không biết nên
nói gì mới tốt .
Lúc này lên tiếng không ngờ là Hoàng Thi Hàm .
“Mau ! Mau dẫn ta đi về phía nam Thái Hành sơn ,
khoảng hơn mười dặm, chỗ ấy … chỗ ấy có một sơn động … Ta chính là
từ chỗ ấy tới đây … Nàng dùng ngón tay chỉ cách đó không xa , hơi
thở đã dần mỏng manh . Thay ta cầm tay nải , ta … ta muốn đến chỗ đó
nhìn một cái …” Một đao kia của A lãng tuy rằng chứa ít nội lực
nhưng lại xuyên qua tâm mạch của nàng . Nói cách khác , nếu Hoàng Thi
Hàm nội lực không cao thâm , dùng một chút chân khí lưu lại sống tạm
, người bình thường chỉ sợ đã sớm tắt thở , sao có thể còn sống
tới tận bây giờ !
Tình huống của nàng hiện giờ mọi người đều
biết . Hiện tại nàng nói như vậy không thể nghi ngờ chính là tâm
nguyện duy nhất của nàng , điểm này trong lòng mọi người đều biết
rõ .
Kiếm Hậu còn chưa kịp mở miệng nói , A Lãng
đột nhiên ôm lấy thân thể của nàng , chân điểm mạnh , trong chớp mắt
liền biến mất trong bóng tối .
Một đám mây đen dao động , ánh trăng dần dần ảm
đạm .
A Lãng như một con dã thú bị tổn thương , chạy
như bay giữa đồng hoang, giai
nhân trong lòng hơi thở đã dần mỏng manh .
“Trời ạ ! Nàng tại sao lại đối xử với ta như
thế ? Tại sao phải để cho ta tự tay hủy hoại nàng ? Tại vì sao ?”
Nước mắt của A Lãng chảy như suối , rơi thành chuỗi xuống .
“Đừng tự trách … Em vốn không thuộc về nơi này
, có thể quen chàng , em … Ta đã không uổng công đi một chuyến này … “
Hoàng Thi Hàm miễn cưỡng giả mặt tươi cười , dùng ngón tay chỉ cách
đó không xa nói “Mau! Chỗ ấy có một sơn động , chàng mau dẫn em tới
nơi đó .
“Đợi chút nữa là đến . Hay cho một ngày thiên
cẩu cắn nguyệt!” Trong lời nói của A Lãng vô hạn thê lương lạnh lẽo .
“Trời xanh không có mắt , cuối cùng đối đãi với ta như thế …”
Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thiên cẩu cắn nguyệt kỳ
thật chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên , chàng đừng suy nghĩ quá
nhiều .”
A Lãng đi vào trong sơn động , vừa đánh lửa
cháy lên , trước mắt đã là một cảnh tưởng ảm đạm . “Thi Hàm , để
cho ta ở trong này cùng nàng , để cho ta ở cùng nàng đời đời kiếp
kiếp”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời của hắn “Chàng đừng
ngu ngốc! Chàng thân là truyền nhân của Đao Thần , từ nay nên vì võ
lâm dốc hết tâm lực , quét dọn hết tất cả bại hoại trong võ lâm để
giữ gìn chính nghĩa trong võ lâm.”
“Ta … Ta làm không được !” Vẻ mặt A Lãng thảm
thiết “Thiếu nàng , ta làm việc này còn có ý nghĩa gì ? Ta căn bản
không có ý chí chiến đấu !”
“Nếu chàng không đáp ứng , em chết cũng không
nhắm mắt !” Hoàng Thi Hàm thở dốc , rất muốn đưa tay lấy tay nải
nhưng lực bất tòng tâm .
“Để ta đưa cho nàng!” A Lãng mở tay nải , đem
quần áo từng thứ lấy ra , sau đó theo yêu cẩu của Hoàng Thi Hàm ,
thay quần bò , T-shirt như ban đầu cho nàng .
“Thi Hàm , van cầu nàng đáp ứng ta , để cho ta
ở trong này cùng nàng , ta van cầu nàng …” A Lãng khóc không thành
tiếng , vẻ mặt vô cùng mất tình thần.
Hoàng Thi Hàm không đáp , mà lấy xuống một
chiếc nhẫn xuống , đeo lên ngón tay của A Lãng , sau đó mới nói “Đây
là vật duy nhất em có thể đưa cho chàng , hi vọng chàng có thể bảo
quản thật tốt , chỉ mong kiếp sau chúng ta gặp lại .”
“Vì sao nhất định phải như vậy ? Đây mới thật
là kết cục của chúng ta sao ? A Lãng vuốt ve chiếc nhấn , hai mắt
đẫm lệ mông lung nhìn nàng , dường như cực kỳ không đành lòng .
Trên mặt nhãn đúc tên tiếng anh của Hoàng Thi
Hàm là Anne , đó là quà năm nàng thi đậu đại học mẹ nàng đã tặng .
“Ừ” Hoàng Thi Hàm gật đầu , từ từ nhắm hai
mắt lại “Em mệt rồi … em muốn ngủ một giấc thật say … Chàng đi đi !”
Toàn thân A Lãng run rẩy , thấy tâm ý của nàng
đã quyết , thật sự không biết nên nói gì mới được , chỉ đành dùng
hai mắt đẫm lệ nhìn nàng .
“Được ! Ta đi!” A Lãng cắn chặt rằng , lập tức
cởi khối cổ ngọc đêu trên cổ xuống , đeo lên cổ của nàng “Thi Hàm –
nàng là người ta yêu duy nhất trên đời này , sau này ta sẽ không phụ
sở thác của nàng , giữ gìn chính nghĩa võ lâm trung nguyên , cả đời
ta sẽ không cưới vợ , tuổi già cô đơn suốt đời .”
“Chàng … chàng vì sao phải khổ vậy chứ ?”
Hoàng Thi Hàm than nhẹ một tiếng , vốn định nói gì đó nhưng hơi thở
đã đứt quãng , hiển nhiên đã cách cái chết không còn xa .
“Thi Hàm , khối ngọc bội này một mặt là long ,
một mặt là phượng , gọi là ‘long phượng thúy ngọc’ . Năm đó khi ta
là cô nhi được sư phụ nhặt về thì ta đã luôn mang nó trên người , hi
vọng nó …” A Lãng đã khóc không thành
tiếng , bản thân thương tâm muốn chết .
Cho dù Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào
cứu tính mạng của nàng , huống chi là một khối cổ ngọc há có thể
có tác dụng chứ?
Hoàng Thi Hàm nhắm hờ hai mắt , trước ngực đã
không còn phập phồng . A lãng cúi đầu đặt lên má nàng một nụ hôn
dài , sau đó đứng lên , từng bước … từng bước một đi khỏi động .
“Thi Hàm ! Thi Hàm … Cậu rốt cuộc làm sao vậy ?
Cậu mau tỉnh lại đi …” Một tiếng nói giống như trừ nơi xa xôi truyền
tới , hư vô mờ mịt bay vào trong đại não của Hoàng Thi Hàm . Cô từ
từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man , liếc mắt một cái liền thấy
Lưu Yến Linh , Giang Minh Tú cùng với hai người thanh niên khỏe mạnh
đang nâng cáng .
“Mình … mình …” Đầu của Hoàng Thi Hàm đau như
muốn nứt ra , nhưng lại không biết nên nói gì mới đúng .
“Cậu đúng là hù chết tụi mình đấy !” Lưu Yến
Linh lộ vẻ ân cần , tốc độ nói chuyện bắn liên hồi . “Bọn mình đã
không phải nói trước với cậu rồi sao ? Yêu cầu cậu đừng có đi vào
trong động ‘ô thất mạt hắc’ vậy mà còn không biết vâng lời ! Hiện
tại hay chưa , mê man trong đấy hai giờ …”
“Mình ngủ ở chỗ này hai giờ ?” Hoàng Thi Hàm
không thể tin được sự thật này .
“Đúng vậy ! Tụi mình sao phải lừa cậu chứ ?”
Giang Tú Minh ở một bên nói xen vào . “Tụi mình gọi cậu không tỉnh
dậy , cho nên đành phải tìm đến chỗ tiên sinh quản động gọi đến đây
hỗ trợ đấy .”
“Chuyện … chuyện này không thể nào ! Mình rõ
ràng đã về tới Minh triều , còn có Đao Thần , Kiếm Hậu , A Lãng …”
Hoàng Thi Hàm cảm thấy máu trong cơ thể sôi sục , sau đó trước mắt
tối sầm , lại ngất đi , ngay lập tức bất tỉnh nhân sự .
Mười ngày sau , bệnh viện Thời Đại , phòng 51
“Thi Hàm , cậu bình tĩnh một chút , chuyện này
cũng không phải đúng như cậu nghĩ .” Giang Minh Tú ngồi bên mép giường
bệnh , trên mặt tràn ngập vẻ lo âu bất đắc dĩ “Toàn bộ mọi việc ,
chẳng qua chỉ là một giấc mộng , cậu làm gì bắt nó coi là
thực,quấy nhiễu cuộc sống của bản thân chứ ?”
“Bình tĩnh ? Cậu nói mình phải bình tĩnh thế
nào ? Mình rất rõ tất cả chuyện này không phải mộng , mà lạ thật
sự trải qua .” Hoàng Thi Hàm mong ngóng nhìn lên Lưu Yến Linh , tiếp
đó lại nói “ Như vậy câu nói xem , nếu đây thật sự là một giấc mộng
, vậy miếng ‘long phượng thúy ngọc’ này giải thích thế nào ? Các
cậu đều rất rõ trên người mình vốn không có miếng ngọc kia !”
“Cài này …” Lưu Yến Linh ấp úng một hồi tiếp
đó nhíu mày nói “Miếng cổ ngọc kia mình đã lấy đi giám định , quả
thật … đúng là cùng chất ngọc từ đời Minh , mình … mình thật sự
cũng không biết như thế nào mới đúng , có lẽ đây không phải là một
giấc mộng …”
“Mình không biết ! Đừng nói nữa !” Trên mặt
Hoàng Thi Hàm tràn ngập vẻ thống khổ “Mấy ngày nay mình thật sự
sắp điên rồi , mình rõ ràng đã ở nơi đó hơn hai năm , thật vất vả
mới quên tất cả ở hiện tại , dần dần thích ứng với nó , như bây
giờ … tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra , mình sắp điên mất
rồi!”
Giang Minh Tú ở một bên tiếp lời “Thi Hàm , vấn
đề là cậu vốn chính là thuộc về nơi này . Chúng ta là bạn bè thân
thiết , cho dù cậu thật sự đã trở về quá khứ , chúng ta vẫn là
bạn tốt , không phải sao ?”
Hoàng Thi Hàm then nhẹ một tiếng “Ý mình không
phải ý này , mà là ..”
Cộc ! Cộc ! Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên ,
sau đó liền thấy một người trung niên mặc đồ bác sĩ đi vào phòng
bệnh .
“Bác sĩ Trần ! Xin chào !” Giang Minh Tú đứng
lên chào .
“Xin chào” Bác sĩ Trần cười nhẹ , lập tức đến
bên giường “Hoàng tiểu thư có cảm thấy khỏe không ?”
“Vâng , cám ơn bác sĩ Trần .” Hoàng Thi Hàm gật
đầu .
Bác sĩ trần đột nhiên dừng lại , một lát sau
mới nói “Tôi là bác sĩ chính cho Hoàng tiểu thư , có mấy lời nhất
định phải nói rõ , hi vọng…”
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời của ông “Kết quả
kiểm tra đã có rồi phải không ? Không sao , ông chứ nói cho tôi biết .”
Bác sĩ Trần mỉm cười nói “Hoàng tiểu thư đừng
quá khẩn trương , kết quả kiểm tra toàn bộ đều bình thường . Chúng
tôi chỉ hoài nghi cô … cô có bệnh về phương diện tâm lý”
“Cái gì ?” Hoàng Thi Hàm ngẩn người “Hoài nghi
. Nói nửa ngày mấy người không tin tôi thực sự trở về Minh triều bốn
trăm năm trước ? Mấy người các ngươi thậm chí còn đem tôi trở thành
bệnh nhân tâm thần ? Chuyện này thật buồn cười!”
Bác sĩ Trần kìm chế , vẫn đáp lại bằng khuôn
mặt tươi cười “Ở hiện đại này , bệnh tâm thần là một loại bệnh văn
minh , thật ra mỗi người đều có một nguyên nhân tiềm ẩn trong đầu ,
Hoàng tiểu thư không cần tưởng thật.”
“Được !” Hoàng Thi Hàm dở khóc dở cười , mặt
đồng thời có chút đen đi . “Mặc kệ là tôi có hay không có bệnh thì
mấy người chuẩn bị xử lý thế nào ?”
Bác sĩ Trần thấy cô chịu hợp tác cùng
mình không khởi thờ phào nhẹ nhõm . Chủ yếu , ông vốn không thể tin
được chuyện cô gặp phải kia .
“Hoàng tiểu thư , tôi đã đưa người chuyên chuẩn
đoán từ khoa tâm thần đến , đợi chút nữa bác sĩ Lý Văn Cường sẽ
tới nơi này thăm bệnh , hi vọng cô có thể phối hợp với anh ta .” Bác
sĩ Trần mang theo giọng điệu nghề nghiệp nói “ Bác sĩ Lý Văn Cường
tuổi còn trẻ là một tiến sĩ đẹp trai , về việc học rất chuyên tâm ,
tin rằng cô có thể …”
Một tiếng gõ cửa vang lên , cắt đứt lời còn
chưa nói xong của bác sĩ Trần . Cửa mở ra , liền thấy một bác sĩ
tuổi tầm ba mươi đi vào phòng bệnh .
“Là anh ?” Thần sắc Hoàng Thi Hàm đại biến ,
cả người đột nhiên bật dậy khỏi giường .
Cô đang nhìn thấy gì đây ? Sao cô lại nhìn thấy
một người con trai có bộ dạng giống y hệt A Lãng .
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Hoàng
Thi Hàm mù mịt không rõ .