Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 246: Tại sao anh lại có thể sống hạnh phúc như thế?

Trở lại thành phố T đã được một thời gian, bận rộn mấy ngày liên tiếp cùng với áp lực trong lòng đã làm cho cả người Diệu Tinh thoạt nhìn cũng mệt mỏi không chịu nổi. Bưng ly cà phê lên, Diệu Tinh từ từ đi ra cửa sổ.

Một bóng người đi tới. "Tiểu thư Lau­ra, ngài vẫn nên cho phép mình nghỉ ngơi một chút đi! Ngày hôm qua ngài chỉ ngủ có ba giờ thôi."

"Không sao đâu, tôi vẫn còn chịu đựng được!" Diệu Tinh để ly cà phê xuống: "Công ty bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"

"Tôi mới vừa gọi điện thoại hỏi thăm, cũng không có gì khác biệt lắm!" Người trợ lý gật đầu.

"Ừ, buổi chiều tôi muốn đi công ty một chuyến, cô theo tôi cùng đi!" Cô xoay người lại.

"Được ạ!" Người trợ lý gật đầu. "Tiểu thư Lau­ra, đây là đồ mà ngài cần đây ạ."

"Ừ, để xuống đó đi!" Diệu Tinh xoa bóp nơi huyệt Thái Dương. Đúng vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, liếc mắt nhìn mã số. Nơi đáy mắt Diệu Tinh thoáng qua một tia hàn khí. "Ann, cô chăm sóc cho Tiểu Duệ một chút nhé, tôi đi ra ngoài một chút!" Diệu Tinh nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Đối với người cấp trên trực thuộc trẻ tuổi lại mạnh mẽ vang dội này, Ann cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút đau lòng.

Diệu Tinh đi ra thang máy, vẫn là một thân màu đen như cũ, chỉ là nhìn qua từ xa xa, cũng khiến cho người khác cảm thấy sự lạnh lẽo tỏa ra khó có thể đến gần. Ngồi ở đại sảnh phòng cà phê. Diệu Tinh lấy mắt kiếng xuống... Nhìn thẳng vào người ở phía đối diện, người đàn ông kia sắc mặt cũng không thoải mái lắm. Diệu Tinh hơi cau mày. Không có người nào nói chuyện, chỉ có tiếng va chạm hơi nhỏ của cái muỗng khuấy động trong ly cà phê phát ra...

Tiêu Lăng Phong bước ra khỏi xe. Lần này anh có cuộc hẹn gặp với một người bạn hợp tác làm ăn. Liếc mắt nhìn thời gian, Tiêu Lăng Phong không khỏi tăng nhanh bước chân. Anh đang vội vã bước đi, cách cửa sổ sát đất, ánh mắt của anh bị một bóng dáng cũng không rõ rệt lắm, ở phía sau bồn cây cảnh hấp dẫn. Bước chân của anh chợt cứng đờ, muốn nhìn lại cẩn thận một lần nữa. Là Diệu Tinh...

"Tiểu thư Lau­ra!" Người đàn ông không chịu nổi không khí đè nén liền mở miệng đầu tiên.

"Thế nào? Tài liệu mà tôi muốn điều tra kia lại không tra được sao?" Diệu Tinh nhẹ nhàng uống một hớp cà phê, lên tiếng hỏi. Không thêm đường, không thêm sữa, Diệu Tinh nhìn thẳng vào người đối diện, nhếch miệng: "Nếu đã làm, thì chẳng phải nhất định sẽ có dấu vết lưu lại, đúng không nào!" Diệu Tinh trần thuật, khóe miệng của cô rõ ràng là một nụ cười, nhưng khi nhìn thì lại làm cho người khác cảm thấy hết sức lạnh như băng, sinh lòng lạnh lẽo.

"Cũng không phải là không có một chút manh mối nào. Nhưng mà dù sao thời gian cách đây cũng đã lâu, khi điều tra cùng phải tốn phí chút thời gian!" Người đàn ông giải thích.

"Tôi bất kể thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ muốn biết kết quả!" Diệu Tinh ngẩng  đầu lên."Tôi đã trả cho anh mức thù lao cao như vậy, không phải là muốn nghe anh nói theo tôi, cái gì cũng không tra được, hoặc là cho tôi nhiều thời gian hơn một chút" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, gần như bị thổi bay đi được...

"Tiểu thư Lau­ra, điểm này xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra hết sức mình. Ở bên này tôi có một chút kết quả, sẽ lập tức nói ngay cho ngài biết!" Người đàn ông nói."Đây là ngài một số tài liệu căn bản mà ngài đang cần." Người đàn ông nói rồi đưa tới một túi tài liệu. "Về những chuyện đã xảy ra từ năm năm trước, tôi sẽ gia tăng việc điều tra."

"Vậy thì tốt, tôi hi vọng anh sẽ không để cho tôi bị thất vọng!" Diệu Tinh nói xong, đứng dậy. Đạp lên đôi giày cao gót rời đi. Người đàn ông kia  thở ra một hơi thất bại thật dài. Anh tự hỏi mình đã hòa đồng ở cái nghề này đã lâu rồi, cũng đã gặp nhiều người có sắc thái riêng, nhưng mà chưa từng thấy có người nào tuổi còn trẻ nhưng lại có khí thế bức người như thế. Cầm tờ chi phiếu ở trên bàn lên, anh ta bước nhanh đi ra ngoài. Số tiền thuê này thật sự là một khoản có số lượng khả quan, nhưng dù sao thời gian cũng đã lâu dài, muốn điều tra ra thật sự cũng phải hao phí một chút sức lực.

Tiêu Lăng Phong gấp gáp vội vã chạy vào. Thoáng nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đi vào thang máy, anh tăng nhanh cước bộ muốn nhìn đến tột cùng, nhưng mà, chính là anh vẫn còn kém một bước. Khi anh chạy đến cửa thang máy thì cửa thang máy đã đóng lại


Tiêu Lăng Phong đứng sững sờ ở cửa thang máy, liệu có phải là mình nhìn lầm rồi không? Đang lúc mới vừa rồi, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cực kỳ giống Diệu Tinh. Nhìn bóng dáng lạnh như băng khuất sau cánh cửa thang máy, Tiêu Lăng Phong thất bại sau lùi lại một bước, là anh đã ảo giác sao? Nhưng mà Phương Uyển Kiệt cũng nói với anh hình như là đã nhìn thấy Diệu Tinh rồi. Anh cũng không chỉ một lần có cảm giác như thế, nếu như là anh đã quá mức nhớ nhung mối quan hệ của mình, thì đối với Phương Uyển Kiệt anh lại hiểu rất rõ. Mặc dù giọng điệu của cậu ta cũng không phải là xác định, nhưng mà anh cũng biết, nếu như quả thật không có một chút căn cứ nào, thì chắc chắn cậu ta sẽ không nói.

Diệu Tinh. Thật sự là em sao? Nếu như không phải là em, tại sao cảm giác của anh lại mãnh liệt như vậy, chân thật như vậy? Thế nhưng mà... Nếu như đúng là em, tại sao em không trở về nhà... Em đã trở lại trong nước, tại sao em không tới tìm anh!

Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Phong đi tới trước quầy lễ tân.

"Xin chào cô, tôi muốn xin hỏi một chút, nơi này có một người nào, có tên gọi là tiểu thư Trình Diệu Tinh đặt phòng hay không?"

"Xin ngài chờ một chút!" Tiểu thư lễ tân lễ phép cười một tiếng: "Chúng tôi cần phải tra một chút!"

Tiêu Lăng Phong gật đầu, lo lắng chờ đáp án. Rõ ràng chẳng qua chỉ là mấy giây, nhưng mà sao anh lại cảm thấy thật là dài đằng đẵng, cực kỳ đau khổ, thấy thân thể đối phương thấm ướt, Tiêu Lăng Phong vội vàng hỏi. "Tình hình như thế nào?"

"Tiên sinh! Thật xin lỗi, nơi này của chúng tôi không có tiểu thư nào có tên như vậy đặt phòng!"

"... Không có!" Tiêu Lăng Phong có chút ủ rũ. Đó chính là nói, có phải mới vừa rồi thật sự là ảo giác của mình rồi, đúng không... 

Car­los vừa đi vừa nói giao thứ gì đó trong tay cho người trợ lý ở sau lưng. Người đàn ông này là ai, tại sao anh ta lại muốn tìm Diệu Tinh. Anh liền quan sát. Tựa như cảm thấy một màn ánh mắt kia, Lăng Phong quay đầu lại, tiến lên nghênh đón ánh mắt của Car­los.

Bộ dạng của người đàn ông này nhìn qua trên trang đầu của tạp chí co mấy phần quen mặt, nhưng là nhìn thấy ở nơi nào thì anh không nhớ... Anh nghi ngờ, nhưng ngẫu nhiên lúc này thì anh chưa nghĩ tới là ở nơi nào.

Carlos thấy Tiêu Lăng Phong cứ nhìn mình như thế, trong lòng anh có chút nghi ngờ. Anh cũng chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ, nhưng mà trong lòng anh, thậm chí có một loại rất cảm giác khó hiểu...

Hai người cứ nhìn lẫn nhau như vậy. Cho đến khi...

"Cha!" Một giọng nói giòn tan của một đứa trẻ vang lên. Một giây kế tiếp, một thân thể nho nhỏ liền đụng vào trên đùi của anh! Ối! Cậu bé liền khẽ kêu lên một tiếng, lui về phía sau mấy bước mới xem như đứng vững lại được. Sau đó cậu bé ngẩng đầu lên.

Đối với đứa bé này, Tiêu Lăng Phong có mấy phần kinh ngạc. Cha? Sự xưng hô này thật sự đã đụng phải chỗ đau của Tiêu Lăng Phong. Anh muốn tiến lên an ủi cậu bé kia một chút, nhưng đã có người khác tiến lên trước một bước rồi.

"Thế nào mà lại không cẩn thận như vậy!" Carlos cúi đầu xuống nhìn Tiểu Duệ. "Con hãy nói xin lỗi chú đi!"

"Chú! Cháu thật xin lỗi!" Tiểu Duệ nghe lời nói lời xin lỗi.


Nhìn bộ dáng khả ái kia của cậu bé, Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. "Không có sao, cháu có khỏe không? Có bị đụng đau hay không?" Tiêu Lăng Phong hơi khom lưng xuống nhìn cậu bé này. Dường như kể từ hồi sau khi Diệu Tinh có chuyện, anh liền phá lệ thích trẻ con.

"Tiên sinh, thật là ngượng ngùng."

"Không có gì!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái, "Trẻ con ấy mà, nghịch ngợm một chút là chuyện bình thường!" Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống. "Người bạn nhỏ, về sau không nên chạy xô mạnh mẽ như vậy nhé! Phải cẩn thận không sẽ va chạm làm bị thương chính mình đó!" Tiêu Lăng Phong hữu hảo xoa xoa lên mái tóc của Tiểu Duệ.

"Vâng, cháu biết rồi ạ, cảm ơn chú!" Tiểu Duệ cười híp mắt phất tay một cái với Tiêu Lăng Phong, sau đó chạy đến tựa sát vào trong ngực Carlos.

"Tiểu Duệ! Làm sao con lại đi ra đây? Mẹ đâu rồi?"

Ann nói mẹ ở dưới lầu uống cà phê, con ra ngoài muốn xem một chút!" Tiểu Duệ giải thích.

"Không phải ba đã nói không được phép chạy loạn đó sao?" Carlos xoa xoa mái tóc của Tiểu Duệ, sau đó ngẩng đầu lên một chút, nhìn Tiêu Lăng Phong đã đi vào thang máy. Người này, đến tột cùng là ai vậy...

Đinh! Khi thang máy hoàn toàn khép lại, thì cửa thang máy ở một thang bên kia được mở ra. Diệu Tinh gấp gáp vội vã từ bên trong chạy ra. Lần thứ hai, ở một địa điểm giống nhau hai người lại thoáng gặp nhau.

"Mẹ!" Nhìn thấy Diệu Tinh, Tiểu Duệ liền nhào qua!

"Làm sao con lại chạy đến nơi này rồi! Chẳng phải là mẹ đã nói không cho phép con chạy loạn kia mà!" Hiển nhiên Diệu Tinh có chút bị hù dọa.

"Mẹ, con đã không còn là một đứa trẻ con nữa rồi. Con đã có thể tự chăm sóc bản thân mình rất tốt!" Tiểu Duệ mở miệng nói.

"Xem em sợ đến như vậy kia!" Carlos cầm lấy tay của Diệu Tinh trong lòng bàn tay mình. "Không sao!" Anh nhìn lại Diệu Tinh một chút. Chỉ thiếu chút xíu nữa là Diệu Tinh đã có thể nhìn thấy người kia rồi. Bọn họ có mối quan hệ như thế nào, hoặc giả... Có phải là có liên quan đến chuyện đã xảy ra hồi năm năm về trước hay không? Diệu Tinh trở về, trước nhất liền liên lạc ngay với thám tử tư, cô đang muốn biết cái gì...

"Anh có chuyện cần hỏi em sao?" Thấy Carlos cứ nhìn mình như vậy, Diệu Tinh hỏi thẳng.

"Lau­ra, có phải là em đang định điều tra chuyện gì hay không?" Carlos nhìn Diệu Tinh, nghe vào tai chỉ là lời hỏi thăm của anh..., nhưng mà trong mắt anh lại tràn ngập sự chắc chắc.

"Vâng!" Diệu Tinh cũng không hề có ý định giấu giếm. Nếu Carlos đã hỏi như vậy, đương nhiên là anh cũng đã nhận ra được chuyện gì rồi. "Chỉ là một chút chuyện của năm năm về trước mà thôi!" Diệu Tinh gật đầu, nhàn nhạt thừa nhận: "Anh trách em sao?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên. 

"Anh chỉ là không muốn em quá cực khổ mà thôi!" Carlos cầm tay Diệu Tinh tay.

"Cái gì cũng không muốn làm, thì em mới có thể khổ cực!" Diệu Tinh hạ thấp giọng nói. "Car­loss, có một số việc... Không phải là cứ theo thời gian lâu dài thì có thể quên được!" Chuyện này chính là nguyên nhân mà cô vẫn không muốn xác định quan hệ cùng với Carlos. Trên lưng của cô đã phải đeo quá nhiều chuyện gì đó rồi, chuyện cô cần phải làm cũng quá nhiều.

Carlos than nhẹ. Cho nên đây mới chính là mục đích chủ yếu mà cô muốn trở về trong nước. Mỗi lần nói đến chuyện có một chút xíu liên quan đến chuyện của năm năm về trước, Diệu Tinh lại giống như biến thành một người khác. Bên ngoài của Diệu Tinh trở nên lạnh như băng, nơi đáy mắt còn có một loại hận ý rất mãnh liệt...

"Bất kể là em làm cái gì, không được gây thương tổn cho mình là được, em biết không?" Anh nói nhắc nhở. "Lau­ra, anh hi vọng em có chuyện gì thì cũng có thể nói cho anh biết. Anh hi vọng rằng anh có thể trở thành người để em dựa vào..." Diệu Tinh nhẹ nhàng gật đầu. Bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ nắm chặt lại. Tiêu Lăng Phong, nếu như anh còn có một chút ý thức nguy cơ, như vậy... lúc này anh sẽ phải không ngừng gặp phải những cơn ác mộng, cuộc sống hàng ngày đều trở nên bất an đi! Anh đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi đây lại thật tò mò muốn biết, các người đã trôi qua cuộc sống của mình như thế nào! Các người đã xây dựng hạnh phúc của mình ở trên sinh mệnh đứa con của tôi! Để rồi xem, các người có thể hạnh phúc được bao lâu...

Ngồi ở phía trước cửa sổ, Diệu Tinh lấy tài liệu ra cầm trong tay để đọc. Những ngón tay mãnh khảnh lật giở từng tờ giấy một. "A... Cô thật sự có thể sinh được con rồi!" Diệu Tinh nhìn những tấm hình ở trong tay mình. Trong hình là một đôi trẻ nhìn rất khả ái đang tựa vào bên người Tiêu Lăng Phong. Nụ cười ngây thơ trên mặt của đứa trẻ, giống như là một lưới dao sắc nọn đâm vào trong lòng của Diệu Tinh vậy: "Ha ha... Một lần mang thai, thế nhưng cô ta lại có thể sinh đôi! Cô quả thật đã không phụ lòng Tiêu Lăng Phong năm đó. Anh ta vì cô mà vứt bỏ tôi, giết chết đứa con của tôi..." Diệu Tinh níu thật chặc lấy váy của mình. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại hại chết đứa con của tôi, thế mà anh lại còn có thể được hạnh phúc như thế chứ? Chuyện này thật không công bằng...

"Được thôi! Anh đã trôi qua cuộc sống đắc ý như thế... Vậy thì hãy để cho tôi nhắc nhở anh một chút đi. Loại người giống như anh, không xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc...