Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 204: Không muốn người bên ngoài biết để đắc ý

Nghe tiếng điện thoại đầu bên kia kêu đô đô một hồi, hô hấp của Diệu Tinh càng ngày càng dồn dập, ngay cả trong lòng bàn tay mồ hôi cũng toát ra.

"A lô!" Hồi lâu từ đầu điện thoại bên kia mới truyền đến tiếng của Tiêu Lăng Phong: "Diệu Tinh, bây giờ anh còn có chút chuyện chưa xử lý xong, em cứ ngủ trước đi! Ngoan!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi. Vốn là anh đã từ bệnh viện ra ngoài dự định đi về, nhưng mà hết lần này tới lần khác, đột nhiên Đường Nhã Đình lại nóng rần lên, anh không thể không phải lộn trở lại một lần.

"Bác sĩ, không phải là đã nói vết thương không nặng hay sao? Tại sao lại bị xảy ra như vậy chứ?"

"Hiện tại trong lòng bệnh nhân đang có áp lực rất lớn, lại không muốn phối hợp để điều trị. @MeBau*[email protected]@ Thậm chí còn rất bài xích đối với người bên ngoài, cho nên, tốt nhất vẫn là hai người nên đến nói chuyện để cho bệnh nhân thông suốt đi! Nếu như còn tiếp tục giữ bộ dáng này nữa thì rất nguy hiểm, rất dễ dàng tạo thành tâm bệnh trong người.

"Tốt!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý chuyện này! "Tiêu Lăng Phong nói xong, tay không khỏi nắm chặt thành quả đấm. Nhìn Đường Nhã Đình bên trong phòng bệnh, anh nghĩ đến Lisa, người phụ nữ điên kia, nhớ lại dáng vẻ kinh khủng thời điểm cô xuất hiện ngày đó, Tiêu Lăng Phong cau mày. Lisa là người luôn luôn có rất chú trọng đến hình tượng của mình, làm sao lại có thể giống như kẻ điên như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây, cho dù là anh đã từng cự tuyệt Lisa cũng không thể hận anh mức độ đến chết như vậy!

Tiêu Lăng Phong trước đã tiếp xúc với cha của Lisa. Cha của Lisa đã tìm tới đây, nói rằng bây giờ Lisa đang ở trong bệnh viện tâm thần, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  ông thỉnh cầu Tiêu Lăng Phong không nên truy cứu đối với Lisa, ông nguyện ý chấp nhận mọi điều kiện trao đổi.

Tinh thần thất thường? Thế nào đang yên đang lành, đột nhiên tinh thần liền trở nên thất thường như vậy, nhất định bọn họ còn có chuyện gì đó còn giấu giếm anh. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đây? Tiêu Lăng Phong phiền loạn xoa tóc, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện rối loạn lung tung sẽ tới nữa đây...

Thời điểm Tiêu Lăng Phong trở lại biệt thự thì trời đã vừa rạng sáng. Thật vất vả, Đường Nhã Đình mới hạ sốt được. Sau khi vào cửa, anh nhìn thấy một thân thể nhỏ xíu nằm nép ở trên sô pha cuộn thành một đoàn, trong lòng chợt đau nhói một hồi.

"Diệu Tinh!" Thời điểm Tiêu Lăng Phong ôm lấy cô, mới phát hiện nơi khóe mắt của Diệu Tinh vẫn còn nước mắt đọng lại. "Sao vậy? Có phải là em lại thấy ác mộng hay không?"

Diệu Tinh hít hít lỗ mũi, liếc mắt nhìn thời gian, cô lắc đầu một cái.

"Nếu như anh thật sự bận rộn như vậy, thì cũng không cần thiết phải lái xe từ xa lượn quanh trở lại."


"Cô nhóc ngốc này, làm sao anh có thể bỏ lại một mình em ở nơi này được chứ! Không phải là em đã nói em sợ ở nhà một mình hay sao!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm lấy Diệu Tinh xoải bước đi vào phòng ngủ: "Khuya lắm rồi, anh  không làm ầm ĩ với em nữa, em trước hãy ngủ đi!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên trên trán Diệu Tinh rồi đi vào thư phòng. Nhất định là cha của Lisa phụ đã che giấu chuyện gì đó, hơn nữa, còn là một chuyện rất nghiêm trọng...

Thiên Tuấn.

"Anh muốn nói là Lisa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng không muốn cho người khác biết?" Lãnh Liệt nghe Tiêu Lăng Phong nói lại câu chuyện có chút ngoài ý muốn.

"Bằng không anh cảm thấy với tính tình của người nhà cô ấy, đối với chuyện như vậy sẽ chịu im hơi lặng tiếng hay sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi lại. Nếu đã không muốn bị người biết chuyện ngoài ý muốn, như vậy thì đã có thể đoán được dễ dàng hơn. Một cô gái còn có cái gì quan trọng hơn so với danh tiết và danh dự đây.

"Mặc dù như vậy, cô ấy cũng không cần thiết phải giết phải giết chết anh chứ!" Lãnh Liệt nói xong, đột nhiên cười lên một tiếng xấu xa: "Hay là chuyện tình cảm giữa Lisa và anh..."

"Anh cút đi cho tôi!" Tiêu Lăng Phong giận đến trợn trắng mắt. Chuyện của Đường Nhã Đình cũng đã đủ làm cho anh nhức đầu rồi, vậy mà cái người  này bình thường ăn nói thân trọng là thế, bây giờ lại dám mở miệng cười giỡn anh.

"Chuyện của Đường Nhã Đình anh thật sự không muốn nói với Diệu Tinh hay sao?"

"Làm sao tôi dám nói chứ!" Tiêu Lăng Phong than thở: "Tôi cảm thấy gần đây Diệu Tinh rất nhạy cảm. Trong lúc lơ đãng cô ấy thường lộ ra ánh mắt u oán, nhìn thấy khiến cho tim tôi cũng sắp như vỡ ra đến nơi!" Tiêu Lăng Phong nói xong đưa tay ngăn chận ngực.

"Nếu như anh mà không nói thì mới làm cho chuyện trở nên phiền toái hơn. Nếu như Diệu Tinh biết nguyên nhân, cô ấy sẽ hiểu."

"Tôi thực sự không muốn để cho Diệu Tinh biết nguyên nhân của chuyện này." Tiêu Lăng Phong than nhẹ: "Gần đây có nhiều chuyện đã xảy ra, tôi cũng cảm thấy như mình sắp sửa qua đời rồi, huống chi nếu nói với Diệu Tinh thì không biết thế nào! Tôi sẽ xử lý cẩn thận, chờ đến khi vết thường của Nhã Đình khá hơn một chút là được!"

"Chỉ mong cái loại bảo vệ này của anh đối với cô ấy, cuối cùng sẽ không gây đả thương cho Diệu Tinh!" Lãnh Liệt bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Con người này khi yêu, thật sự là khó có thể hiểu được...


Trong khi Tiêu Lăng Phong nhức đầu thời chuyện vì lừa gạt Diệu Tinh, thì một chuyện khác lại xảy ra đẩy chuyện vốn đang gây phiền toái vào giai đoạn đỉnh điểm. Khu phòng bệnh VIP trong bệnh viện xảy ra một vụ nổ nhỏ, mà những điểm bị nổ tung hết lần này tới lần khác đều ở gần nơi phòng bệnh của Đường Nhã Đình. May mắn khi đó Đường Nhã Đình lại không có ở đó, cho nên cô mới không bị thương, cũng không có ai trong phạm vi gần đó bị phát sinh tình huống thương vong.

"Nhã Đình, xảy ra thế này là do chuyện gì?"

"Em không biết!" Đường Nhã Đình lắc đầu một cái: "Lăng Phong làm sao anh lại nhìn em như vậy?" Đường Nhã Đình cũng hỏi lại anh vẻ đầy uất ức.

"Lisa đã bị xảy ra chuyện, em có biết không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, ánh mắt nhìn thật chặt vào Đường Nhã Đình.

"Cái người điên kia có thể như thế nào? Bị bắt rồi sao?" Đường Nhã Đình tức giận cúi đầu lẩm bẩm. Trong đôi mắt của cô lập tức thoáng thay đổi đầy sự kinh hoảng. Đường Nhã Đình thực sự không nghĩ tới người phụ nữ này lại sẽ ác độc như vậy, biến thái đến mức nghĩ muốn làm tổn thương Tiêu Lăng Phong, sớm biết như vậy, cô cũng không cần thiết phải lưu lại cái mạng chó của Lisa.

Tiêu Lăng Phong lại gặng hỏi lần nữa:"Chuyện xảy ra với Lisa cô thật sự  không biết sao?"

"Đủ rồi! Tiêu Lăng Phong, anh tới nơi này chính là vì muốn hỏi em về những vấn đề này sao! Cô ta như thế nào, em làm sao biết được! Có phải là anh cảm thấy em là người đã làm ra sự kiện kia đúng không?" Đường Nhã Đình kích động kêu lên, từ trên giường ngồi bật dậy. Vết thương trên người cô vẫn còn chưa kịp khép miệng lại, một lần nữa lại bị xé ra: "Có phải là do em đã làm những chuyện sai lầm, cho nên anh nghĩ muốn đẩy tất cả những chuyện xấu kia tới trên đầu của em hay không?"

"Nhã Đình!" Thấy Đường Nhã Đình bị chảy máu, trong lòng Tiêu Lăng Phong liền kinh hoảng một hồi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Cô không nên kích động như vậy, không nên kích động!" Tiêu Lăng Phong an ủi, trong lòng bắt đầu trách tự trách mình đang xúc động như vậy lại đã vội chạy tới hỏi để hỏi cô. Dù sao hết thảy chỉ là suy đoán của anh, căn bản cũng không có bằng cớ cụ thể...

Ngực Đường Nhã Đình phập phồng kịch liệt, cô tức giận mà đến ngay cả bản thân mình cũng không biết là thật hay giả. Vốn dĩ vết thương của cô thực sự không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng là do cô đã quỳ xuống để cầu bác sĩ, cô nói Tiêu Lăng Phong yêu người khác, cô muốn mượn cơ hội này để cứu vãn lại đoạn tình cảm giữa cô và Tiêu Lăng Phong. Khắp thành phố T này không người nào là không biết chuyện giữa cô và Tiêu Lăng Phong. Cho nên, bác sĩ suy nghĩ một chút liền đáp ứng với cô. Như vậy, thì cơ hội của cô liền càng nhiều hơn lên có phải hay không...

Lăng Phong, chẳng qua bây giờ anh chỉ là thấy áy náy mà thôi! Em lại nghĩ muốn anh sẽ trở lại bên cạnh em một lần nữa, hơn nữa còn rất nhanh...

****************

Giờ tan việc, lại một lần nữa chỉ còn dư lại một mình Diệu Tinh. Từ buổi trưa Tiêu Lăng Phong và Lãnh Liệt đã cùng đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy trở lại. Diệu Tinh nắm thật chặc chiếc túi trong tay, ảo tưởng chuyện tình cảm của mình.

"Phù…" Diệu Tinh nặng nề thở ra một hơi: "Diệu Tinh, tại sao mày cứ muốn phải đè nén chính mình như vậy!" Cô nhẹ giọng nỉ non, bàn tay lơ đãng đặt ở trên bụng, hiện tại cô đã không chỉ có một mình nữa rồi. Cô nghĩ bản thân mình phải thật vui vẻ thì bảo bảo mới có thể khỏe mạnh, cho nên...

... Cho dù về sau này cô không thể còn được ở bên cạnh Tiêu Lăng Phong nữa, như vậy cô cũng có thể yên tâm rất nhiều, không phải sao... Đã đồng ý với Tịch Mạt rằng sẽ đi xem cô biểu diễn, cho nên Diệu Tinh nghĩ muốn phải tạo ra cho mình một trạng thái tốt nhất mới có thể.

Đi ra khỏi Thiên Tuấn, Diệu Tinh không lựa chọn đón xe, mà là lựa chọn đi bộ trở về. Đúng vào thời gian cao điểm của tan tầm, mọi người qua lại lui tới cũng không ít. Mà Diệu Tinh cũng không hề phát hiện ra, trong đám người kia đang có người từng bước một tiến đến gần cô...