Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 48: Nhớ em không.

Comilla nghe cô nói vậy, sửng sốt khoảng chừng mười mấy giây, hồi lâu sau mới nói: “Khẩu khí lớn đấy, rất tốt, quả là chị đã không nhìn lầm em.”


Trước kia thường cảm thấy cô biết nghe lời, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, rất làm cho người khác bớt lo lắng. Nhưng mà, thực ra việc dịu dàng ngoan ngoãn cũng chẳng tượng trưng cho một người có thể dễ dàng khống chế, chẳng qua là chưa tới lúc cô chưa có chủ ý gì thôi. Lần đầu tiên Comilla ý thức được điều này là khi biết cô và Bùi Úc chia tay với nhau.


Comilla thở dài một hơi: “Thế nhưng em nói thì đơn giản dễ dàng, nhưng có nghĩ đến việc làm sao có thể có cả hai được không?”


“Sau khi công khai, vẫn giống như trước đây mà thôi, công việc cần làm như thế nào thì làm như thế ấy.” Khương Khả Vọng biết điều chị ta lo lắng nhất là cô sẽ hoàn toàn hưởng thụ cuộc hôn nhân mà dần dần trở nên biếng nhác, bỏ bê sự nghiệp, thậm chí là lui về ở ẩn, giống như người nghệ sĩ trước đây của chị ta vậy.


“Làm sao mà có thể giống trước đây được? Khả Vọng, em nghĩ đơn giản quá đấy.” Comilla sứt đầu mẻ trán dùng tay vỗ bàn, “Bây giờ chị nói đến chương trình thực tế kia của em thôi, em có biết em và Hứa Hạo Trăn có bao nhiêu là fan CP(couple) không hả? Vậy bây giờ em mà công khai thử xem, những người fan CP sẽ phản ứng ra sao đây, em nghĩ họ sẽ còn tiếp tục ủng hộ em sao?”


Khương Khả Vọng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, cô mấp máy môi, nói: “Vậy để cho họ thôi làm fan đi, dựa vào diễn xuất thay cho thứ tình ái mà dẫn đến có thiện cảm tốt. Vốn nó cũng rất là vô ích, những tình tình yêu yêu trong chương trình cũng chẳng phải thật, tùy bọn họ thôi.”


“Tùy bọn họ thôi? Em nói nghe nhẹ nhàng đơn giản quá.” Comilla mang dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Em cứ vậy mà muốn được gắn mác “Bùi phu nhân” vậy cơ à?”


“Chị Comilla”, Khương Khả Vọng cũng đứng dậy, “Vì sao người bị dán mác nhất định là em? Em đương nhiên cũng không muốn bị người ta gọi là “vợ Bùi Úc”, em muốn để cho họ vừa nhắc đến Bùi Úc sẽ nhớ đến, đó là chồng của Khương Khả Vọng em.”


Khương Khả Vọng cao hơn nửa cái đầu so với Comilla, đến mức chị ta không thể không ngẩng đầu lên nhìn. Sắc mặt chị ta vô cùng khó nhìn, một hồi cũng không nói nổi nên lời nào. Khương Khả Vọng đón lấy ánh mắt chị ta, từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm không ngưng. Chị ta bỗng bật cười một tiếng: “Được.”


Cô đi vòng qua cầm túi xách lên, xoay người rời đi. Một loạt động tác này khiến cho Khương Khả Vọng cũng không biết nên làm thế nào, không hiểu đi theo chị ta, chưa đi được mấy bước, chị ta đã quay lại, “Em đã có dã tâm như thế, nhưng chị lại không có lòng tin cũng không có năng lực giúp em hoàn thành được, chỉ có thể xin thay người tài giỏi hơn thôi.”


“Chị muốn từ chức?” Khương Khả Vọng khϊế͙p͙ sợ giữ chặt tay Comilla, cô đã nghĩ đến việc phản ứng của Comilla sẽ rất dữ dội, chỉ là không nghĩ tới sẽ đi tình cảnh này.


“Khả Vọng, tất cả những nhọc nhằn khổ sở, nỗ lực cố gắng của chúng ta cũng chỉ vì một câu muốn được tự do của em mà chẳng còn một xu giá trị rồi.” Comilla gỡ từng ngón tay của cô đẩy ra, “Chị thực sự không biết phải làm sao để tiếp tục vì em mà đi tiếp công việc nữa.”


Comilla đi dứt khoát kiên quyết, Khương Khả Vọng đứng yên tại chỗ, không đuổi theo nữa.


Cô siết chặt ngón tay, từ khi vào giới đến nay, bạn bè để thổ lộ tâm tình trong vòng này của cô không nhiều, rất nhiều điều muốn nói đều sẽ nói với Comilla. Cho nên chuyện muốn công khai, suy nghĩ đầu tiên cũng là muốn thương lượng trước với Comilla. Hai người so với quan hệ công việc thì càng giống bạn bè hơn.


Làm việc với nhau đã lâu như thế, cho tới giờ cô vẫn chưa từng thấy Comilla nổi giận đùng đùng cỡ ấy. Xem ra, là cô khiến cho người ta thất vọng rồi.


Khương Khả Vọng đứng im tại chỗ im lặng một chốc, đi ra ngoài cửa, bước ra khỏi sân dọc theo con đường đầy đá cuội mà ra cửa, bước chân của cô dừng lại. Cách đó không xa trên con đường nhỏ, có hai người đang đứng nói gì đó.
Comilla chưa rời đi, trước mặt chị ta chính là Bùi Úc.
*


Comilla nổi giận đùng đùng đi ra cửa sân, dọc theo con đường đầy đá cuội bước đi thật nhanh, ở một phía con đường khác cũng có người đang đi từ hướng của chị ta đến.


Đó là một thân hình cao lớn, mạnh mẽ rắn rỏi, không cần nghĩ cũng biết là Bùi Úc. Chị ta đang đầy nóng giận bỗng nhiên bị dội một chậu nước lạnh, bước chân do dự, dừng lại tại chỗ. Loại tình huống thế này, muốn đi chào hỏi sao? Chị ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.


Ngập ngừng lưỡng lự, Bùi Úc đã rất nhanh đến trước mặt, chị ta cũng chỉ có thể nhắm mắt nghênh tiếp. Anh đã sớm nhìn thấy chị ta rồi, liền gọi chị ta một tiếng: “Comilla.” Giọng điệu hết mực bình thường.


Trong tâm Comilla lập tức trống rỗng. Chị ta vừa mới ở chỗ Khương Khả Vọng mà phát hỏa xong đã gặp phải anh, luôn cảm thấy như những lời mình nói tất cả đều bị anh nghe thấy hết vậy.
“Bùi tiên sinh.” Chị ta tiến lên, cố gắng không né tránh ánh mắt anh.
Anh thấy trong tay chị ta cầm túi, nói: “Đi à?”


Thực ra, tuổi tác của Bùi Úc so với thân phận của anh mà nói thì vẫn còn cực kì trẻ tuổi, vẻ ông cụ non của anh mang đến cho anh một thứ khí chất không đoán ra được, mà cái khí chất kia tuyệt nhiên không phải là thân thiết rồi.


Comilla không khống chế nổi tần suất chớp mắt, trong lòng suy nghĩ đến ba chữ “Đi à?(就走了)” của anh. Vốn là chị ta còn muốn ở chỗ này nghỉ ngơi lấy một ngày, anh khẳng định là biết rồi, bây giờ lại hỏi nhẹ nhàng thế này giống như là đã đoán được chị ta sẽ đi vậy.


Nghĩ những thứ này cũng vô ích, Bùi Úc không phải Khương Khả Vọng, chị ta nói chuyện cũng phải để lấy một lối thoát, bình phục lại hô hấp rồi nói: “Tôi còn một số việc phải xử lí nên đành phải xin lỗi mà đi trước. Mong anh và Khả Vọng chơi vui vẻ.”


Bùi Úc: “Sao lại có việc? Sắp xếp lại đi, cô đã bận rộn nhiều ngày thế rồi, cũng phải sớm nghỉ ngơi vài ngày thư giãn một chút.”


Trong lời nói của Bùi Úc mang hàm ý, giống như là quan tâm chị ta, lại giống như là hàm ẩn ý tứ gì khác. Comilla miễn cưỡng cười: “Đột nhiên có biến, tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao chúng ta cũng là vì Khả Vọng. Cái đó, Bùi tiên sinh, tôi đi trước đây.”


Anh cũng mỉm cười: “Đi đi.”
*
Khương Khả Vọng nhìn Comilla rời đi, tiến lên trước đi đến bên người Bùi Úc, cùng anh đưa mắt nhìn bóng lưng Comilla biến mất ở sau cổng vòm tròn.


“Chị ấy đề cập đến việc từ chức với em.” Khương Khả Vọng vẫn còn hơi bối rối, Comilla nổi giận rời đi như thế, trong nội tâm cô vẫn rất khó chịu.
“Từ chức?” Bùi Úc cũng thấy hơi ngoài ý muốn, giọng điệu lại rất nhanh dịu dàng lại, “Chuyện công khai kia muốn suy nghĩ lại một chút không?”


Anh có thể hiểu được tâm tình của cô, biết cô sẽ ít nhiều thấy khổ sở.
Nhưng mà, khổ sở thì khổ sở, cô một chút cũng không do dự: “Công khai sớm hay công khai muộn thì cũng đều là muốn công khai cả, vậy thì sớm một chút đi.”


Bả vai bị người nắm lấy, vỗ vỗ hai cái, Bùi Úc ôm cô vào trong lồng ngực, ôm ôm: “Chị ta sẽ hiểu rõ ràng thôi.”
Ngay từ đầu Comilla chính là do Bùi Úc đưa tới, chị ta là người như thế nào, đối với chuyện của bọn họ sẽ có phản ứng thế nào, trong lòng đã hoàn toàn nắm chắc rồi.


Khương Khả Vọng không để tinh thần sa sút quá lâu, khách sạn nằm trên hồ, Bùi Úc nói với khách sạn muốn một chiếc thuyền, đem cô đi chơi với cá. Quản gia đứng ở đầu thuyền chèo thuyền, cô muốn đi lên thử xem, nhưng mà ngoại trừ việc ở nguyên chỗ mà xoay vòng thì chiếc thuyền ấy cơ hồ là chẳng nhúc nhích tẹo nào. Cô chỉ có thể hậm hực mà quay về ngồi bên Bùi Úc, bị anh nhéo nhéo mặt.


Mặc dù là mùa đông nhưng hôm nay ánh nắng không tệ lắm, chiếu sáng mặt nước hồ thanh tịnh đến nhìn được đáy. Một nắm đồ ăn cho cá được ném vào trong nước, đám cá Koi đang trốn dưới nước nhao nhao ngoi lên, đủ loại màu sắc vây ở bên thuyền lay động, tâm tình của cô lập tức trở nên tốt hơn.


“Khi còn bé, mỗi lần bố đến gặp em đều sẽ đưa em đến công viên chèo thuyền.” Bất tri bất giác, cô dựa vào anh, nói chuyện khi ấy.


Lúc đó mẹ cô một mình nuôi lớn cô, làm công việc rất vất vả, hiếm có ngày nghỉ, cũng có rất ít thời gian để mang cô ra ngoài chơi. Cũng là bởi vì điều này mà trong nội tâm cô lẳng lặng hướng về phía bố, cảm thấy bố mới là người đối xử tốt với mình hơn nhiều. Để chút tư tâm này chiếm lấy, về sau cô cũng đã hối hận biết bao nhiêu.


Quản gia còn chèo thuyền ở đằng trước, có mấy lời chỉ có thể nói một nửa, vế sau cô cũng không nói nữa.
Nhưng chỉ nghe cô nói một chút xíu thôi, quản gia đã quay đầu lại chen vào nói: “Bùi phu nhân, bố cô thật yêu thương cô.”


“Thật sao?” Khương Khả Vọng cười cười, nắm tay đặt trong bàn tay Bùi Úc bị anh nhẹ nhàng nắm chặt lấy.
Có phải như vậy thật hay không, cô cũng không để trong lòng lâu rồi.


“Bùi tiên sinh cũng rất tốt với cô ạ.” Quản gia rất biết nói chuyện, miệng dính mật, “Bùi phu nhân có phúc khí, hết bố yêu thương lại đến tiên sinh yêu thương.”


Thuyền chậm rãi ung dung ở giữa hồ mà dạo quanh, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, mí mắt của cô hơi nặng xuống, cảm giác trong người không còn chút sức lực nào, cơn buồn ngủ nói đến là đến. Sau đó, trôi đi về bờ, là Bùi Úc trong lúc cô mơ mơ màng màng mà ôm xuống, mang về phòng.


Sau khi Khương Khả Vọng tỉnh lại sau giấc ngủ, ngày đã chuyển đêm, vừa mở mắt ra, đã đối diện với con mắt ôn nhu của Bùi Úc: “Tỉnh đúng lúc đấy, nên ăn cơm tối thôi.”
Anh ôm cô ngủ cả một buổi chiều. Vừa tỉnh lại nên đầu cô nặng nề, mang theo vẻ bất lực chui vào trong ngực anh: “Bùi Úc.”


“Ừm.”
“Chỉ là muốn gọi anh thôi.” Tay chân cô đều bám dính trên người anh, anh nhẹ giọng cười, ngón tay vuốt ve mái tóc cô.
***
Hết ngày cuối tuần, Khương Khả Vọng quay về quân đội.


Comilla nói từ chức cũng không phải nói đùa, có lẽ là quyết tâm rồi, sáng sớm chị ta vốn phải gọi điện thoại đến để xác nhận xem Khương Khả Vọng có kịp rời giường hay không, trên đường đi có thuận lợi không. Thế nhưng thẳng tới khi điện thoại di động không còn tín hiệu nữa, cột trò chuyện của Khương Khả Vọng vẫn trống không.


Bùi Úc hỏi cô: “Nhìn gì thế?” Cô chỉ lắc đầu, dập máy, quay đầu hôn anh một cái: “Em phải đi rồi, em phải nhớ em đấy.”
Một cái không đủ được, sau khi cô rời khỏi trên gương mặt anh, ngón tay thon dài của anh đặt trên môi mình: “Còn ở đây nữa này.”


Chuyện hôn chia tay luôn kéo dài mặt trận rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là lái xe canh ở bên ngoài đến gõ gõ cửa sổ: “Bùi tiên sinh, đến thời gian rồi ạ.”
Khương Khả Vọng đẩy Bùi Úc ra, đỏ mặt xuống xe.


Bùi Úc nhìn bóng lưng của cô, bóng lưng này đã vô số lần đặt trong tầm mắt anh, càng ngày càng làm cho lòng người thấy quyến luyến, khó mà dứt nổi. Anh thở dài, nói: “Lái xe đi.”


Lái xe đáp lời quay đầu, kĩ thuật điều khiển của anh ta rất thành thạo, cho dù là ở nơi đường núi không rộng rãi này cũng rất nhanh chóng điều chỉnh phương hướng tốt. Bùi Úc dựa vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu kia, trong tầm mắt cuối cùng cũng chỉ còn lờ mờ có thể nhìn thấy bóng Khương Khả Vọng, anh liền nhìn chằm chằm, nhìn một chút rồi mới phát hiện ra ấy chỉ là cái cây với hình dáng mơ hồ.


Thời gian nhớ nhung không giống thời gian thường, dường như nó sẽ chẳng bao giờ trôi đi, như thể đọng lại đây vậy. Ban ngày có công việc, chịu đựng trôi qua cũng không quá khó khăn, đến ban đêm rồi thì hết thảy đều trỗi dậy.


Bùi Úc một mình ngồi trong phòng khách sạn, đóng laptop lại, đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài kia, phố xá náo nhiệt, nhìn nhìn cũng có thể nhìn cả một lúc lâu.


Điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng, anh mới quay lại cầm lên, điện thoại báo đến một số điện thoại riêng xa lạ, nhìn mã số vùng, hình như là đến từ vùng núi.


“Là em, Bùi Úc.” Vào thời điểm thế này nghe được giọng của Khương Khả Vọng, khiến cho anh luôn có cảm giác rằng người đang đùa với mình. Nhưng mà thật sự là cô, giọng nói ở đầu bên kia của cô, khiến cho người ta dễ dàng mường tưởng ra nụ cười mỉm đầy ngọt ngào của cô.


“Hôm nay lúc huấn luyện bọn em làm rất tốt, nên tiểu đội trưởng thưởng cho mọi người cơ hội có thể gọi điện về cho người nhà, hiện tại đang mở loa ngoài.” Cô nói, “Cho nên, anh đang làm gì thế, có nhớ em không?”