Ma Viêm Tử Mã bay thẳng lên cao từ trong miệng nó một đợt hỏa diễm màu tím phun ra như long tức bay thẳng về phía hai nàng mang theo hơi nóng khủng bố khiến cây cối xung quanh khô héo rồi bốc cháy.
Nhưng khi ngọn lửa kinh khủng đó đến gần thì Hồ Mị phất tay một cái một luồng gió không biết từ đâu vô thanh vô thức thổi đến nhìn nó chẳng khác gì một cơn gió mát bình thường nhưng làn gió nhẹ ấy đã nhẹ nhàng dập tắt ngọn lửa theo cách nhẹ nhàng nhất. Và cơn gió nhẹ ấy chính là Phong pháp tắc nàng đã lĩnh ngộ ra được cách điều khiển gió tuỳ tâm sở dục tuy trong mắt Vô Thiên còn rất sơ sài nhưng đối với cường giả nhân tộc và Yêu tộc thì lại vô cùng cao thâm.
Đơn giản là vì chỉ cường giả Thánh cấp sơ giai mới có khả năng dùng pháp tắc đánh nhau được vì muốn vận dụng pháp tắc cũng như điều khiển thiên địa vậy cực kì hao tổn tinh thần và nguyên lực, còn pháp tắc hắn dạy các nàng cũng chính là pháp tắc nhưng loại pháp tắc này giống như hậu bối tiếp nhận thành quả của người trước chứ không như tu sĩ khác cố gắng nghịch thiên mà đi để nắm bắt thiên địa.
Do vậy các nàng có thể sử dụng pháp tắc gần như chẳng tốn chút nguyên lực nào mà chỉ giúp các nàng ngày càng thuần thục, càng quen thuộc hơn với pháp tắc thôi.
Bây giờ ở trên không Ma Viêm Tử Mã dường như không thể tin vào mắt mình nữa, chiêu vừa rồi tuy hắn không dùng đến chiêu thức gì chỉ thuần tuý phun ra dị hỏa chủ yếu là muốn thăm dò đối phương. Tuy hắn biết đối phương có thể phá được nhưng không ngờ nàng lại phá nhẹ nhàng như vậy a, chỉ phất tay một cái. Ngọn lửa đó ngay cả Yêu Vương cũng không thể phá giải nhẹ nhàng như vậy, vì đó là di hỏa đó tuy không quá mạnh nhưng nhiệt độ có thể coi là kinh khủng không hề thua kém dị hỏa cao cấp chút nào.
Tuy biết không phải đối thủ nhưng nó vẫn phải lao lên nhưng trước hết nó phải gọi cứu binh đã, thế là nó ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng dù phạm vi chục cây số vẫn nghe được tiếng này sau đó ngọn lửa quanh mình nó bốc cháy hừng hực khẽ cuối đầu xuống chiếc sừng màu đen đang bị hỏa diễm bao vây nhưng vẫn pháp ra hàn quang lạnh lẽo.
"Tử Giác Hỏa Kích"
Nó hét lớn một tiếng, thân hình khổng lồ như một mũi tên lao thẳng từ độ cao trăm mét xuống đất mục tiêu chính là hai nàng. Lần này không để Hồ Mị ra tay Thanh Thanh đã giành trước cứ như sợ Hồ Mị cướp hết uy phong vậy.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ cong lại thành trảo vương thẳng lên đón đỡ thân hình khổng lồ đang lao xuống. Khi chiếc sừng và trảo chạm nhau thì một tiếng nổ nhỏ vang lên sau đó là một tiếng hét cứ như heo bị chọc tiết vậy và cuối cùng là một thân ảnh khổng lồ văng ra, khỏi nói cũng biết là Ma Viêm Tử Mã rồi chỉ thấy cái sừng trên đầu nó hoàn toàn nát bấy, máu tím chảy ra liên tục khiến nó không ngừng đau khổ giãy dục trên đất. Ngọn lửa quanh mình nó cũng ảm đạm hơn.
Thanh Thanh định đi lại gần dứt cho nó thêm một cú thừa sống thiếu chết, nhưng lúc này từ bốn hướng khác nhau vang lên bốn tiếng rống kinh khủng
Rốnggggg
Đầu tiên là một con cự tượng chừng hai trăm thước da nó có một màu xanh của kim loại phản chiếu dưới ánh nắng trông thật uy vũ, nó là Yêu tướng Thiết Giáp Cự Tượng.
Từ một hướng khác là một con cự hổ thân hình không thua kém cự tượng là bao, cả người mà vang kim óng ánh lại có thêm một đôi kim sí trên lưng, trên trán nó là một chữ Vương to tướng cả người toát ra uy nghiêm của chúa sơm lâm đây chính là Kim Sí Vương Hổ Yêu tướng.
Ở hướng khác là một con trâu khủng cơm má nấu bố tuy là trâu nhưng nó còn muốn to lớn hơn cả cự tượng, hai con mắt đỏ như máu to như chuông đồng đang mở lớn, trên đầu có hẳn ba cái sừng đen thui, sắt nhọn nhưng lấp lánh hàn quang, cả người nó là một lớp da đen như mực lại bóng như kim loại khi ánh sáng rọi vào lại bị phản xạ hết ra ngoài đây là Tam Giác Man Ngưu có phòng ngự kinh người sức mạnh khủng bố
Cuối cùng là Song Đầu Thuỷ Hỏa Mãng đây là con rắn rất đặc biệt trên cổ nó có tận hai cái đầu, một đầu mang theo hàn khí bức nhân nó mang lại cho người ta cảm giác âm hiểm còn cái đầu biên kia thì nóng bức nhân, nhưng cả hai đầu đều có một điểm chung là cặp mắt mang theo sự lãnh khốc dữ tợn từng cái vẩy màu đen vô cùng cứng rắn bao trọn cơ thể tuy nó không quá to lớn nhưng lại dài gần ba trăm thước cứ như một con sông vậy.
Khi cả bốn yêu tướng đến nơi thì hóa thanh hình dáng nhân loại. Thiết Giáp Cự Tượng và Tam Giác Man Ngưu là hai tên cao to lực lưỡng thân cao hơn hai mét cơ bắp như khúc gỗ, mặt mày bặm trợn như hai thằng du côn. Còn Kim Sí Vương Hổ lại là một người trung niên mặt áo bào màu hoàng kim có hình một con Hổ đang giương nanh múa vuốt, khuôn mặt cương nghị toát ra vẻ uy nghiêm đầy bá khí. Nếu hắn xuất hiện ở đế quốc nào đó thì chắc chắn sẽ giống hệt một vị vua cao cao tại thượng vậy.
Còn Song Đầu Thuỷ Hỏa Mãng lại là một thanh niên chừng tam tuần mặt mày âm nhu như tên trộm.
Cả bốn tên nhìn qua Ma Viêm Tử Mã nằm trên đất lại liếc sang Thanh Thanh và Hồ Mị rồi lại liếc nhau cả đám cùng gật đầu. Cả bốn cùng hóa thành bản thể lao lên tấn công hai nàng nhưng bọn chúng làm sao là đối thủ của hai nàng được rất nhanh cả đám đều bị đánh cho nằm trên đất mà giãy dụa trên mình con nào cùng đầy vết thương máu chảy ra như suối vậy.
"Dám đánh Yêu Tướng của bổn vương hôm nay các ngươi nhất định có đi mà không có về"
Một tiếng rống giận từ trong rừng truyền ra, nương theo tiếng rống đó là một con Yêu thú bay ra với tốc độ cực nhanh đến cả Tuyết Linh có tu vi Nguyên Anh đỉnh cũng không nhìn rõ được cái bóng đó.
Dần dần cái bóng cũng hoàn toàn hiện ra. Đó là một con dị thú có thân sư tử nhưng có lân giáp màu đỏ hồng bao nhủ kín mít, móng vuốt sắt bén như ưng trảo, trên lưng có thêm hai cái cánh màu đỏ hồng liên tục vỗ mạnh, nó có một cái đầu hùng ưng cao ngạo, chiếc mỏ sắt có hơi quắp xuống dưới lông mau trên đầu cũng một màu đỏ hồng nốt, trên đầu cũng có một cái sừng màu trắng trông rất là oách, nó chính là Yêu Vương ở đây Sư Thứu Hùng Ưng. Nhưng Vô Thiên nhìn tới nhìn lui hắn luôn có cảm giác con Sư Thứu này là..... giống cái.