- Hừ Ma Thần xem ra trăm vạn năm qua ngươi cũng không hề có chút xám hối nào.
Yến Nhi nhìn chằm chằm vào Ma Thần Hoàng Thiên, ngữ khí lạnh lẽo nói ra.
- Hừ xám hối hả, ta nghĩ kẻ nên xám hối là các ngươi mới đúng đó. Hôm nay bổn Thần sẽ bắt các ngươi trả giá cho những gì mà các ngươi gây ra cho ta.
Hoàng Thiên cũng không yếu thế, con ngươi đỏ rực phía sau lớp áo choàng hiện lên vẻ khát máu cùng phẫn hận. Trăm vạn năm đối với nhân loại bình thường đã là một con số thiên văn rồi. Tuy Chủ Thần bọn họ có thọ nguyên vô tận nhưng trăm vạn năm cũng không phải là ngắn, thử hỏi một người bị nhốt một hơi trăm vạn năm thì sao mà không hận cho được.
- Bốn tên kia giao cho các nàng, đám lâu la thì để bọn người của Đại lục đối phó còn tên Ma Thần để lại cho ta.
Song phương chuẩn bị đánh nhau thì Vô Thiên khẽ truyền âm vào tai Yến Nhi. Nàng nghe giọng hắn thì có chút vui mừng, hơn ai hết nàng biết rõ sức mạnh của Ma Thần Hoàng Thiên kinh khủng cỡ nào nhưng mà thái độ đầy tự tin của hắn thì nàng cũng tin chắc rằng hắn có thể làm được.
Bởi vì từ khi gặp hắn thì nàng không biết đã bao lần trợn mắt trước khả năng của hắn, dường như không có gì là có thể làm khó hắn cả. Đến cả một vị Chân Thần như nàng cũng không thể nhìn thấu hắn nữa mà.
- Được rồi nhưng chàng cẩn thận.
Nàng cũng thâm tình truyền âm lại, nếu là nàng của khi trước thì chắc chắn nàng sẽ không thể vì một người mà không nhìn đến Đại lục này như vậy. Nhưng từ khi gặp hắn, bị hắn lấy đi tâm hồn thiếu nữ thì tính cách của nàng cũng dần thay đổi.
Nếu lúc trước nàng sống chỉ để bảo vệ Khỏa Tinh Cầu này thì bây giờ nàng lại muốn sống để ở bên cạnh hắn, cùng hắn vui vẻ mà sống chứ không phải là sống như một kẻ thủ hộ như lúc trước.
- Nhi Nhi yên tâm đi, không chừng sau khi trở về lão công còn tặng nàng vài bất ngờ nữa đó.
Hắn cười cười truyền âm đáp lời, mà nụ cười của hắn đối với những người quen thuộc hắn như Thu Trúc hay Tuyết Linh khi nhìn thấy đều biết rõ là hắn sắp tặng thêm tỷ muội cho các nàng. Nhưng khiến ai cũng khó hiểu là hắn đi đánh nhau với Ma Thần thì làm sao có nữ nhân.
Tuy các nàng cũng biết đến Ngọc Loan nhưng hình như đây cũng không phải người mới a, với lại cái này cũng không có gì quá bất ngờ mà.
- Ma Thần Đại nhân có muốn ra ngoài đánh một trận không?
Vô Thiên bỗng nhiên từ bên trong chúng nữ bước ra, lời nói tràn ngập "nho nhã" chấp tay hướng về phía Ma Thần nói ra. Nhìn phong thái hắn bây giờ không khác gì một tên thư sinh hướng người ta thách văn đấu chương. Nhưng mà nhìn thấy hắn thì Ma Thần bên kia lại có chút sửng người, bởi vì từ nãy tới giờ hắn hoàn toàn không cảm nhận được Vô Thiên tồn tại. Lại càng không biết được hắn như thế nào tách khỏi chúng nữ đi ra.
Mà quan trọng hơn nữa là từ trên người Vô Thiên hắn có thể cảm nhận được trên người Vô Thiên tỏa ra một cổ hơi thở nguy hiểm, là một Chủ Thần đương nhiên cảm giác của hắn sẽ không thể nào sai được. Trong mấy năm qua cái cảm giác này đã không ít lần cứu lấy tinh mệnh hắn mệnh của Ma Thần hắn. Vì vậy nên khi hắn vừa cảm nhận được chút khí tức nguy hiểm thì hắn không khỏi có chút cảnh giác. Nhưng mà dù sao hắn cũng là một vị Đại Thần nếu ở trước mặt toàn thể thủ hạ của mình mà lại từ chối đánh nhau thì chẳng khác nào đem mặt mũi của mình ném đi. Nên dù cho có chút linh cảm không được tốt cho lắm nhưng dù sao đi nữa trận chiến này hắn cũng phải đánh.
- Được lắm tiểu tử muốn đánh thì cứ phóng ngựa tới đây đi.
Ma Thần Hoàng Thiên chấp hai tay sau lưng, chân đạp lên Thất Luyện Thiên Ma Tháp sau lưng ma khí ngợp trời. Trong đôi mắt huyết hồng chứa đựng vô tận sát khi nhìn về phía Vô Thiên. Hiển nhiên sau bao nhiêu năm bị nhốt thì hắn hiện tại muốn giết người rồi.
- Chỗ này không phải nơi ta và ngươi có thể đánh nhau, nếu có gan thì đi theo ta.
Vô Thiên lạnh nhạt nói sau đó phóng mình lên hướng phía tinh không mà lao đi với tốc độ như "lưu tinh" khiến đám người bên phía Đại lục nhìn mà hết hồn, mà Ma Thần cũng hơi trầm xuống hiển nhiên Vô Thiên hơi có chút khiến hắn bận tâm rồi.
- Các ngươi tiến lên diệt sạch đám sâu kiến này, còn hai nàng thì Tam Ma các người cố kìm chế chờ ta về sẽ xử lý sau.
- Tuân mệnh.
Ma Thần quay sang đám Ma Quân ở sau lưng phân phó một tiếng sau đó thân hình nhoáng lên nhắm hướng Vô Thiên mà bay đi.
- Lên.
Một tên Ma Tướng rống lên, sau khi nghe tiếng rống thì đại quân Ma Tộc như một bầy trâu điên bắt đầu từ bên trên lao xuống.
- Chúng ta cũng lên.
Yến Nhi cũng ra lệnh sau đó dẫn đầu chúng nữ cùng với Diệt Ma Quân lao lên.
Tuy Diệt Ma Quân chỉ có hơn ngàn người so với mười vạn Ma Quân thì chênh lệch về nhân số vô cùng lớn, nhưng về thực lực thì Diệt Ma Quân cao hơn Ma Quân rất nhiều nên tràng cảnh chiến đấu hiện có thể nói là tạm duy trì cần bằng. Duy chỉ có chúng nữ là đặt biệt một chút, vốn Ma Thần phái ra Ba Ma Tướng hòng kiềm chế hai nữ Yến Nhi và Phi Yến nhưng mà Ba tên này cũng chỉ có tu vi Sơ Vị Thần há có thể kìm hãm được hai Trung Vị Thần. Nên biết rằng tuy là Sơ Vị Thần và trung vị thần đã là một cái lạch trời khó vượt rồi, lại còn thêm các nàng đều từng là Chủ Thần tuy tu vi chưa hồi phục hoàn toàn nhưng về phương diện pháp tắc đã có thể dễ dàng đè bẹp đối thủ cùng cấp thì ba tên Sơ Vị Thần sao có thể là đối thủ của hai nàng chứ. Rất nhanh cả ba tên đã bị hai nàng trói lại như đồn bánh tét ném vào trong Trấn Thiên Tháp.
Mà hai nàng sau khi xử lý xong mấy tên kia cũng gia nhập vòng chiến đấu cấp thấp,cùng chúng nữ đánh bọn Ma Quân. Vốn tình hình giữa Diệt Ma Quân và Ma Quân đang ở vào thế cân bằng nhưng khi có chúng nữ gia nhập thì rất nhanh tình hình đã nghiêng về phía Diệt Ma Quân.
Nhưng dù sao đối phương cũng có tận mười vạn người đó, mà các nàng thì cũng không có ra tay giết người mà chỉ theo lời Vô Thiên dặn là đem bọn họ đánh hồn mê nên tạm thời thì chiến đấu cũng rơi vào thế giằng co.