Anh choàng dậy hỏi Tiểu Nê rốt cuộc đã có chuyện gì, cô nàng vừa cầm cốc vừa lạnh lùng phán: " Uống nước." Hóa ra cô nàng đang đêm khát nước liền đi tìm nước, quen mồm lại ngâm nga vài câu. Tiểu Nê hiện là sinh viên năm thứ tư, bây giờ đang là học kỳ cuối.
Hiện giờ cô nàng đang cuống lên viết luận văn. Ba tháng trước lên mạng tìm được một bài, cô nàng xào xáo thành bài luận văn cua rmình rồi nộp cho giáo viên. Đinh Tuấn Kiệt khuyên cô không nên làm như thế, Tiểu Nê kiên quyết không thừa nhận mình sao chép. Cô còn láu cá bao biện đó là mình chỉ bắt chước mà thôi, lại còn tố cáo quá nửa lớp cũng sao chép trên mạng mà. Một tháng sau luận văn của Tiểu Nê bị trả lại, yêu cầu làm lại. Tiểu Nê cảm thấy bất mãn bởi mọi người đều sao chép tại sao chỉ có mình cô ta đen đủi.
Đinh Tuấn Kiệt tìm hiểu mới biết bài luận văn Tiểu Nê sao chép vô tình lại chính là bài luận văn nổi tiếng nhất, là tác phẩm gây chấn động trong giới y học toàn quốc của hiệu trưởng trường cô.
Thế là hiện giờ cô nàng phải viết lại, cô nàng bận đến nước chẳng có thời gian chơi bời, thế nhưng cô nàng vẫn dành thời gian làm sủi cảo trong buổi sinh nhật của Đinh Tuấn Kiệt. Nhưng sủi cảo cô làm chẳng khác gì bánh bao, vỏ dày đến mức luộc mãi vẫn chưa chín hết. Đinh Tuấn Kiệt phải giúp cô nàng đổ nước cho Vương Giả uống bởi cô nàng không có thời gian.
" Trông bọn mình giống như đôi vợ chồng trẻ ấy nhỉ?" Đinh Tuấn Kiệt cười bình luận.
Tiểu Nê đỏ bừng mặt.
Con gái thật rắc rối, dường như khi Tiểu Nê đang khoái làm "con trai", cô còn cởi mở một chút. Nhưng chỉ cần khuyên cô trở lại với giới tính của mình, liền bị cô nàng tặng cho quả đấm.
Được nhìn Tiểu Nê sôi nổi là chuyện rất hay, dưới ánh mặt trời rực rỡ, bát đĩa cốc tách sáng bóng sạch sẽ toát lên vẻ ấm cúng gia đình. Tiểu Nê đang vui vẻ nấu cơm. Lúc này bạn đang nhìn thấy một Tiểu Nê vui vẻ, do vậy rất khó tưởng tượng nổi chỉ cách đây mấy ngày cô nàng hung dữ như sư tử cái mắng chửi tất cả mọi thứ khiến cô khó chịu, thậm chí chỉ là một đoạn quảng cáo.
" Hãy tĩnh tâm để phụ nữ chúng ta mãi được đẹp như thế..." Một đoạn quảng cáo trên ti vi "Hãy để phụ nữ hạnh phúc nói."
"Sao mà quảng cáo lắm thế kia chứ? Lại còn để cho một bà già lên thuyết trình về vẻ đẹp nữa chứ! Bà chết đi cho rảnh chợ. Đồ ếch già béo phì!" Cô nàng khoa chân múa tay gào thét. Nếu Tuấn Kiệt không ngăn kịp cô nàng đã phi luôn chiết ghế đơn của bộ sofa vào tivi rồi.
Trùng Khánh mới trải qua dịch Sars và tiếp theo là đợt nóng khủng khiếp, do vậy cô nàng nóng tính cũng là điều dễ hiểu, nhưng biểu hiện của Tiểu Nê thật không chấp nhận nổi.
Buổi tối hôm đó Tiểu Nê bảo Đinh Tuấn Kiệt đi mua hộ cô "băng vệ sinh"
" Đàn ông...sao lại có thể đi mua thứ đó kia chứ?" Đinh Tuấn Kiệt đang đấu tranh tinh thần.
" Ôi dào, bảo anh đi thì anh cứ đi! Người ta cũng không nhận ra anh là đàn ông đâu mà lo."
...
Ngày hôm sau, Tiểu Nê nói với anh, phụ nữ trong mấy ngày đó thường hay bị đau bụng nên rất dễ cáu.
Đinh Tuấn Kiệt nhận xét cô hơi quá đáng. Tiểu Nê khó chịu xua tay: " Ôi dào, làm đàn ông thì phải chịu khó."
" Sáng nay đau dễ sợ luôn. " Cô nàng than phiền lúc ăn sáng.
Rất dễ nhận ra điều này bởi vì đến Vương Giả cũng bị cô nàng đá vào gầm giường Đinh Tuấn Kiệt.
" Tiểu Nê à, em không thể chịu một chút được à? "
" Ôi dào, làm đàn ông thì phải chịu khó một chút đi mà." Lại là câu nói khiến người ta không thể bác bỏ.
Mấy ngày sau đó cô nàng lại có thể vui vẻ hát hò, cả ngày trông rất hạnh phúc, dịu dàng ở trong bếp làm cơm cho Đinh Tuấn Kiệt vì thím Trương phải về quê thăm con bị ốm. Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy khi Tiểu Nê vui vẻ là khoảng thời gian rất đẹp.
Thím Trương trước khi về quê vẫn canh cánh trong lòng lo cho Tiểu Nê và Đinh Tuấn Kiệt, nhưng khi nghe Lâm Tiểu Nê thề sống thề chết có thể chăm lo chu đáo cho Đinh Tuấn Kiệt thì bà mới yên tâm, vội vàng về quê.
Tiểu Nê thề sống thề chết có thể chăm sóc Đinh Tuấn Kiệt chu đáo, cô nàng đã làm được. Cô cho anh ăn liền ba bữa món tủ của cô, tiếc là tay nghề của Tiểu Nê chỉ đạt trình độ sơ cấp, vẫn còn phải được khai hóa thêm.
" Đinh Tuấn Kiệt hô fnghi hỏi: " Em thực sự biết nấu à? "
" Đương nhiên rồi, anh không nhìn thấy em có ngoại hình rất thích hợp để làm bếp hay sao?" Tiểu Nê vừa nói vừa đập một quả trứng vào bát.
" Vậy em biết nấu món gì?"
" Cơm rang trứng." Vừa nói cô lại tiếp tục đập một quả trứng nữa.
" Ngoài món đó ra còn có món nào nữa không?"
" Đương nhiên là còn chứ, anh đừng khinh thường bản lĩnh của em được không?" Tiểu Nê đang đập quả trứng thứ ba, nghe Đinh Tuấn Kiệt nói vậy cô nàng tỏ vẻ tức giận cứ khua khua tay trông dáng vẻ như là bị oan lắm.
" Thế em còn biết nấu món gì nữa?"
" Trứng rang cơm." Cô nàng thản nhiên trả lời.
"..."
Đinh Tuấn Kiệt không hỏi nữa, anh đã rõ trình độ nấu nướng của Tiểu Nê rồi. Anh tiếp tục nhìn thấy Tiểu Nê đập tiếp quả trứng thứ tư vào bát. Lát sau anh nghe thấy Tiểu Nê nói thầm: " Này! Em chỉ đập có hai quả trứng tại sao lại có tới bốn lòng đỏ nhỉ?"
Sau đó cô quay lại nói với Đinh Tuấn Kiệt: " Hình như lúc nãy anh có nói với em chỉ cần đập hai quả trứng là đủ rồi đúng không?"
" Đúng vậy." Đinh Tuấn Kiệt trả lời.
" Em biết rồi." Nói rồi cô nàng lại tiếp tục nấu nướng.
Nhìn cô bé cứ loay hoay bận bịu trong bếp, có cảm giác mình giống như một anh chồng đang mỉm cười ngắm cô vợ bé xinh đẹp của mình. Đinh Tuấn Kiệt bất giác sợ hãi cái ý nghĩ bất ngờ đó, anh cảm thấy mình có lỗi với người vợ ở quê nhà. Buổi tối dường như anh chàng đã không thể chịu được lâu hơn nữa liền dẫn Tiểu Nê sang nhà Giai Nhiên ăn.
Đúng lúc mọi người đang ăn ngon, Tiểu Nê khoái chí khoe với Giai Nhiên bữa trưa hôm nay do cô nấu, hơn nữa lại còn đập được hai quả trứng, quả nào cũng có hai lòng đỏ nhé.
May mà thím Trương nhớ hai người nên về quê được hai ngày đã quyết định ra, nếu không thì...cứ nghĩ tới món cơm rang của Tiểu Nê anh lại sợ run người.
Tối nay Đinh Tuấn Kiệt phải làm thêm, lúc rời khỏi công ty đã rất muộn rồi. Đi trong đêm mùa Hạ Trùng Khánh, anh nhìn thấy các đôi tình nhân cứ vai kề vai sóng bước bên nhau dưới ánh đèn, thật lãng mạn và tình tứ.
Đinh Tuấn Kiệt bất giác cảm thấy xót xa, đột nhiên anh nhớ tới Tiểu Nê. Nếu Tiểu Nê có mặt ở đây thì anh sẽ không phải cô đơn đến thế. Tự nhiên ham muốn mãnh liệt " hy vọng Tiểu Nê có mặt ở đây" cứ lớn mạnh trong tâm tưởng của anh.
Rồi anh chợt sợ hãi nhận ra mình quá nhớ cô bé nên đã xuất hiện ảo giác, bởi anh thấy cô bé ngồi trên ghế ở đầu đường đang nhìn mình cười rất giống với Tiểu Nê.
" Này, anh bị dở hơi rồi à?" Tiểu Nê đứng dậy hét toáng lên.
Hóa ra không phải là ảo giác.
" Sao em lại ở đây? Có hẹn à? " Đinh Tuấn Kiệt băn khoăn.
" Hẹn cái đầu anh ấy! Người ta đến đón anh mà." Tiểu Nê cố nói to để giấu sự xấu hổ.
Tiểu Nê ngồi trên ghế đầu đường trong đêm để đợ Tuấn Kiệt đi làm về. Sự việc này khiến Đinh Tuấn Kiệt vừa cảm thấy mâu thuẫn vừa cảm thấy ấm áp trong lòng.
Sau đó hai người cùng đi về nhà, ngồi trên taxi Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy bứt rứt, đến thở anh cũng không dám thở mạnh. Anh liếc trộm Tiểu Nê, lúc này mặt cô nàng đỏ bừng và cô giả vờ chăm chú ngắm móng tay mình.
Đinh Tuấn Kiệt rất muốn hỏi tại sao hôm nay lại tới đón anh cùng về. Nhưng Tiểu Nê lúc thì nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lúc lại lấy điện thoại nhắn tin, nói chung cô nàng cố tình không tạo điều kiện cho anh.
Thôi thì mặc kệ vậy.
Lúc họ cùng về tới nhà, ánh mắt thím Trương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nhưng khi đặt chân vào cửa rồi, họ được tiếp đón không như nhau nữa. Chẳng hạn, Tiểu Nê vừa về đã có thể thay được dép trong nhà do Vương Giả cắp đến, còn Đinh Tuấn Kiệt thì phải tìm dép khắp nơi. Con chó chết tiệt sau trận chiến cây xương rồng lần trước nhiễm một thói quen xấu là nó chỉ gặm mỗi dép của Đinh Tuấn Kiệt.
Vừa nhìn thấy chủ nhân bước vào, con chó Vương Giả vừa vẫy đuôi vừa sủa mừng nhảy về phía cô chủ. Sau một tuần nịnh nó bằng cách chia thịt nạc cho, giờ đây khi Đinh Tuấn Kiệt về, nó cũng làm động tác để cái đuôi động nhẹ, ngoe ngoảy tượng trưng một hai cái lấy lệ.
Thím Trương tìm thấy dép của Tuấn Kiệt dưới gầm ghế sofa rồi hỏi tại sao về nhanh thế, sao không chơi thêm chút nữa mới về.
Lúc hỏi ánh mắt thím Trương rất lạ, giọng nói rất mơ hồ.
Ăn cơm xong, Tiểu Nê liền đi tắm. Nửa tiếng...một tiếng...vẫn tiếp tục...
Đã mấy lần Đinh Tuấn Kiệt định phá cửa xông vào, chắc chắn cô nàng đã chết đuối trong bồn tắm do quá nhiều nước cũng nên. Gọi nhưng không thấy trả lời. Khi Đinh Tuấn Kiệt đang làm động tác chuẩn bị cuối cùng để phá cửa, thì Tiểu Nê mở cửa, một lần nữ Đinh Tuấn Kiệt lại đâm sầm vào Tiểu Nê. May mà lần này anh chàng làm chủ được tốc độ kịp thời hãm lại do vậy không làm Tiểu Nê ngã, chỉ có điều không kìm chế được vẫn vòng tay ôm lấy Tiểu Nê mà thôi. Tiểu Nê vừa ra khỏi nhà tắm, đang mặc váy ngủ hai dây, do mới tắm xong nên mặt cô đỏ ửng, thêm vào đó lại bị anh chàng Tuấn Kiệt ôm nên toàn thân cô cũng đỏ lên.
Nhận thấy mình quá đương đột nên anh chàng vội vàng lùi về sau hai bước, ngượng ngùng không biết nói gì.
Tiểu Nê đang đi chân trần, khăn buộc trên đầu tuột sau cú va đập với Đinh Tuấn Kiệt, mái tóc dài tung ra. Giọt nước cứ rơi tí tách từ đuôi tóc xuống sàn nhà, rơi xuống bờ vai rất đẹp, lăn trên làn da mịn màng của cô.
Lúc này Đinh Tuấn Kiệt tưởng như mình đã gặp được nàng tiên nước ở tận rừng sâu mà không ai biết. Cô nàng đang sợ hãi nhìn Tuấn Kiệt.
" Anh định làm gì thế?" Cô nàng giả vờ giận dữ hỏi.
" Anh.. sợ em xảy ra chuyên gì.. em đã tắm gần hai tiếng rồi..."
Bởi Đinh Tuấn Kiệt chỉ tắm mười phút là xong, anh cứ nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao phụ nữ tắm lâu như vậy, không h iểu họ làm gì trong nhà tắm kia chứ?
" Anh tưởng tôi giống anh chỉ cần vài phút là xong hử? Đồ nhà quê!" Tiểu Nê lườm Tuấn Kiệt một cái, cô nhìn thấy anh ngượng đỏ mặt. Cô nàng bỏ đi, cô đi sát ngang qua anh, anh ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của cô, vừa thuần khiết, vừa dịu ngọt.
Đến lượt Đinh Tuấn Kiệt tắm, anh chỉ mất năm phút kể từ lúc vào nhà tắm tới lúc ra ngồi trên một góc sofa với Tiểu Nê. Bởi Tiểu Nê nói đang đợi anh.
Tiểu Nê lườm Tuấn Kiệt một cái rồi lại chăm chú xem tivi, nhưng Đinh Tuấn Kiệt biết nhất định cô nàng đang chê anh là đồ nhà quê. Tiểu Nê nhận xét anh là hình mẫu nhà quê thứ thiệt.
Đinh Tuấn Kiệt suy tư, anh không biết tivi đang phát chương trình gì nữa. Anh nhắm mắt tưởng tượng những gì mình thích. Chẳng hạn như lúc bước vào nhà tắm Tiểu Nê mới tắm xong, trong đó mịt mù hơi nước thơm mùi cỏ huân khiến anh rạo rực cả người. Tuấn Kiệt thỉnh thoảng liếc qua tivi sau đó lại quay sang nhìn Tiểu Nê rồi tự rút ra kết luận: Tiểu Nê hấp dẫn, đẹp hơn tivi.
Lúc này cô nàng đang rất chăm chú xem tivi, trông nét mặt cô vô cùng sinh động đáng yêu.
Đinh Tuấn Kiệt lại mơ màng, tại sao một cô gái đẹp như Tiểu Nê lại có tính cách giống đàn ông đến vậy, cứ ăn to nói lớn, hùng hùng hổ hổ. Giá mà cô nàng dịu dàng một chút thì tốt biết bao. Đinh Tuấn Kiệt đang tưởng tượng cảnh Tiểu Nê dịu dàng chợt nghe thấy tiếng Tiểu Nê mắng:
" Đồ ngốc! Sao không xem tivi mà lại nhìn em làm gì?"
có điểm nào giống con gái. Anh lại nhìn vào tivi nhưng rốt cuộc vẫn không biết đang phát chương trình gì.
Cố cầm cự được khoảng 20 phút không cưỡng cơn nổi buồn ngủ, anh thiếp đi. Trong giấc mơ, anh thấy một người đẹp cười với mình, anh chợt nhận ra nàng rất giống Tiểu Nê.
Bị lay mạnh Đinh Tuấn Kiệt chợt thức giấc. Vừa choàng tỉnh, đập ngay vào mắt anh là khuôn mặt Tiểu Nê như được phóng to gấp năm lần, anh thoáng giật mình. Tay của anh lại đang đặt trên vai Tiểu Nê. Đinh Tuấn Kiệt có thể chắc chắn một trăm phần trăm khi thiếp đi anh đã mơ một giấc mộng đẹp không tưởng về Lâm Tiểu Nê.
Cảm thấy áy náy, hoang mang không biết phải giải quyết thế nào với vụ việc trên,thế là anh chàng đang gắng sức tìm cách thoát thân.
Lúc này Tiểu Nê vẫn chưa biết Tuấn Kiệt đã tỉnh.
Cô luồn tay dưới cổ Tuấn Kiệt rồi lẩm bẩm một mình " sao thằng cha này nặng quá trời vậy?"
"???" Anh chàng toát mồ hôi hột.
" Ít nhất... theo mình nghĩ cũng phải đến 70 cân."
"...?" Anh có cảm giác Tiểu Nê đang nhấc anh lên, dường như cô nàng đang muốn kéo anh đi.
" Bình thường...nhìn thằng cha...chỉ mỏng như viên ngói mà...ôi trời! Mẹ ơi! Thằng cha nặng chết đi được..."Cô nàng cố gắng sức.
Đinh Tuấn Kiệt tò mò không biết Tiểu Nê đang làm gì, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Lúc này Đinh Tuấn Kiệt giả vờ động đậy chân, tự nhấc người lên.
Tiểu Nê cho rằng mình đã nhấc được anh chàng lên liền vòng một tay ra sau để ôm chân chàng. Cô nàng dự định một tay ôm cổ, một tay luồn dưới đầu gối để bế anh lên.
Quay cuồng...
Đột nhiên anh chàng buôn lỏng người, Tiểu Nê mất đà bị kéo theo, cô nàng chỉ kịp " Á" một tiếng rồi bổ nhà về phía anh.
Đinh Tuấn Kiệt sợ hãi, vội vàng mở to mắt, đúng lúc đó chỉ thấy Tiểu Nê giống như con chim ưng săn mồi sà xuống, sau đó anh có cảm giác miện mình đập phải một vật gì rất mềm.
Nhận ra Tuấn Kiệt đã tỉnh, Tiểu Nê sợ hết hồn nhưng vẫn ngang bướng hỏi " Tỉnh rồi hử? Ha, ha..hi,hi.." Cô gượng cười, đứng dậy, đi ra, mặt mũi đỏ bừng.
"Em định làm gì thế? Đinh Tuấn Kiệt cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi.
" Em..em sợ anh bị cảm lạnh."
" Nên em ôm anh để sưởi ấm cho anh à?" Đinh Tuấn Kiệt chỉ nghĩ ra được mỗi một lý do duy nhất về việc tại sao Tiểu Nê lại ôm anh.
" Em chỉ muốn bế anh vào phòng để anh ngủ thỏai mái hơn thôi mà." Tiểu Nê cong cớn hét toáng lên, trông cô nàng có vẻ oan ức.
" Bế anh...vào phòng? Anh không nghe nhầm đấy chứ? Một mình em ư? Cô bé à, trông anh rất gầy nhưng anh cũng cao 1m79 đó. Anh thật không hiểu một ngày đầu em nghĩ ra được những gì nữa?" Đinh Tuấn Kiệt không nhịn được, anh cố tình đùa
"..." Tiểu Nê mắm môi không nói gì
Đinh Tuấn Kiệt cứ cười mãi, nhưng anh vẫn cảm động về ý tốt ban đầu của Tiểu Nê, cô ấy lo lắng cho anh.
Lâm Tiểu Nê không nói gì, Đinh Tuấn Kiệt cũng không biết phải nói gì lúc này. Anh nhìn cô rồi tưởng tượng xem lúc này mặt cô nóng bao nhiêu độ, cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào mấy cốc trà như đang suy nghĩ làm thể nào để thoát thân hợp lý.
Đinh Tuấn Kiệt ngượng ngùng, anh ý thức được mình phải nói gì đó, bởi anh sợ nếu anh không nói gì mặt Tiểu Nê sẽ nóng cháy mất.
" Em đi ngủ đây." Cô nàng nói dứt khoát rồi hùng hổ bước về phòng mình.
Về sau mới biết Đinh Tuấn Kiệt của chúng ta không cần động chân động tay cũng có thể đoạt được nụ hôn đầu đời của người ta. Mãi sau này Đinh Tuấn Kiệt mới được Tiểu Nê nói cho biết. Về phòng mình anh tiếp tục nghĩ, một nam một nữ ở chung rất dễ xảy ra chuyện.
" Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện." Đinh Tuấn Kiệt nằm vắt ngang qua giường, anh chẳng kịp tháo giầy đã ngủ thiếp đi.
…::: o0o:::…
“Người vợ đáng kính nhất" trong “người đàn bà sa ngã"
Lúc em trưởng thành, anh là đôi cánh trong tuổi thơ ngây của em; lúc anh ra đi, em cũng không được dựa vào anh lần cuối. Em sợ nếu Thiên Đường không còn chỗ trống, vậy thì khi anh ra đi mãi mãi, em có thể phiêu bạt ở đâu đây?