Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 75: Không có anh bên cạnh, an vy vẫn sẽ tỏa sáng

Nó rời đi chỉ để lại vài dòng chữ trên bàn.

" Con xin lỗi đã bỏ đi đường đột mà không thông báo! Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã quan tâm, chăm sóc con như người một nhà. Xin lỗi, cái hôn ước này con không thể nhận lời. Tạm biệt!

Nguyễn An Vy! "

Cũng ngay giây phút An Vy lên máy bay, một cô gái tìm đến địa chỉ biệt thự Kevin, và cầu xin Dì nó cứu sống một người, người đó không ai khác chính là Lạc Lạc.

Liền lập tức, Dì nó nhanh chóng tới và đưa Bích Thảo vào bệnh viện và tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u.

Sau khi Bích Thảo đã vào phòng phẫu thuật, Lạc Lạc lại chạy tiếp đến nhà hắn...

" Cô gái à, cô đang nói chuyện gì vậy? " - Ba hắn đứng trên bậc thềm nhìn cô gái lạ mặt đang làm loạn ở sân.

" Lũ nhà giàu các người đều là những người máu lạnh. " - Lạc Lạc đưa tay lên chỉ vào mặt ba, mẹ và bà nội hắn.

" Cái này... " - Ba hắn khó xử nhìn qua vợ và mẹ mình rồi lại nhìn xuống cô gái lạ.

Thái Điệp cùng Bảo Nam lúc này mới đi tới, không nói không rằng cô vung tay tát Lạc Lạc một cái rõ đau.

" Candy " - Bảo Nam kéo cô lại.

" Cô nói sao? Máu lạnh vô tình sao? Vì các người mà Rain đã bỏ qua Pháp rồi, cô còn muốn gì nữa? " - Thái Điệp hất tay Bảo Nam đi tới túm lấy cổ áo Lạc Lạc. - " Thật không biết có nên giúp Rain không. Hừ " - Thái Điệp nói xong liền đẩy Lạc Lạc ra rồi đi lên phía trước mới ba mẹ và bà nội hắn quay vào.

" Rain có chuyện gì hay sao? Sao lại bỏ qua Pháp? " - Bà nội hắn nhíu mày nhìn Thái Điệp khi nhìn thấy cô đã ngồi xuống ngay ngắn ở ghế sofa.

" Con vừa nhận được một tin, Bích Thảo đang phải cấp cứu ở bệnh viện. Cô ấy ra nông nổi này là vì cứu Ken và Rain. Rain không muốn mọi người phải khó xử. Rain cũng không trở về quê gì cả, cậu ấy bị bắt cóc, sau đó thì bị như vậy. Rain biết hai bác sẽ cảm thấy khó xử, nên cậu ấy mong sự ra đi của cậu ấy sẽ không là vô nghĩa. " - Thái Điệp nói với giọng hờ hững, bản thân cô đã không muốn nó đi. Nhưng vẫn không thể thay đổi ý kiến của nó. Cô đã không thể ra sân bay để tiễn nó, đóng chặt cửa phòng mình lại để người bạn thân là nó ra đi, đó là điều bất lực nhất cô phải chịu đựng. Vì vậy, cô phải giúp nó. Bởi có cách khác thì đã không có ngày hôm nay!

" Thì ra là vậy " - Lạc Lạc cúi đầu nhẹ giọng.

Một sự im lặng đến đáng sợ.

" Bích Thảo đã mất hết người thân rồi. Cô ấy thích Khánh Anh, đối với cô ấy Khánh Anh là nguồn động lực duy nhất để cô ấy có thể vượt qua mọi chuyện. Có lẽ, An Vy đã nghe hết tất cả những gì chúng tôi nói nên mới lựa chọn ra đi như vậy. Tôi đã hiểu lầm cô ấy rồi " - Lạc Lạc cúi đầu nói nhỏ.

" Rain hi vọng mọi người đừng cho Ken biết. Giúp Ken có thể quên Rain và tác thành cho bọn họ " - Thái Điệp chớp chớp nước mắt rồi đứng phắc dậy - " Con xin phép "

Thái Điệp chạy ra bên ngoài. Bảo Nam vội gật đầu chào mọi người rồi cũng chạy theo Thái Điệp ra bên ngoài.

" Con bé thật là " - Bà nội hắn thở dài

" Thái Điệp nói đúng đấy " - Ba hắn nhìn xa xăm ra bên ngoài.

Sau đó không ai nói gì thêm nhìn nhau rồi theo Lạc Lạc vào bệnh viện.

Mọi người vừa đi cũng là lúc hắn trở về. Khóa trái cửa phòng lại, hắn dựa vào cửa, nhắm mắt lại, chôn chặt kí ức, tình cảm là thứ gì đó quá mong manh! Ngay sau khi nó rời đi, Khánh Anh trở nên lạnh lùng, khó đoán. Hắn như thu hẹp thế giới trong giới hạn của bản thân. Xa cách với tất cả mọi người nhưng đúng như Rain nghĩ, hắn thực sự đã không thể bỏ rơi cô gái ấy...

***

Sau cuộc phẫu thuật, Bích Thảo đã giữ lại được tính mạng nhưng suốt đời sẽ không thể đi lại được nữa...

Vừa nghe có tiếng gõ cửa, Bích Thảo ngẩng đầu lên, tay phải vẫn cầm chặt con dao đặt lên tay trái, chưa kịp phần ứng, Khánh Anh đã đứng trước mặt cô.

" Muốn làm gì? " - Khánh Anh hất văng con dao ra khỏi tay cô.

" Em... Em " - Bích Thảo ấp úng nói rồi tiếp lời khi hắn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn cô - " Em đã không còn gì nữa rồi, đến cả tự do đi lại em cũng không làm được nữa rồi. Em không muốn sống nữa, anh đi đi. Em không muốn nhìn thấy anh " - Bích Thảo bật khóc chỉ ra cửa hét lên

Khánh Anh như người bị thôi miên bước đến ôm lấy cô, vỗ nhẹ vai:

" Từ nay anh sẽ là chỗ dựa của em. "

Câu nói lạnh lùng, ngắn gọn nhưng có thể lay động được suy nghĩ tiêu cực trong cô. Dường như tình yêu cũng che mờ lí trí của cô...

***

Nó đi, dù muốn dù không mọi chuyện cũng phải tiếp diễn.

Vũ Phong và Dĩ Mai đã đến bên nhau. Đặc biệt là mối quan hệ giữa Hải Mi và Minh Thiên, sau lần cùng nhau trải qua ở nhà hoang ngày nào, Hải Mi đã vứt bỏ được mọi chuyện, Minh Thiên cũng tìm thấy người con gái cậu chờ đợi. Bảo Nam và Thái Điệp lại càng khăng khít hơn kể từ khi nó đi, bởi họ hiểu được tình yêu mong manh như thế nào. Chỉ cần bước ra khỏi ranh giới của người kia thì đều hóa người dưng từng quen. Cả hai vẫn mong ngóng nó trở về...

Mọi chuyện ở đây đều diễn ra bình thường còn tại Pháp?...

Nó vẫn chưa thể quen được với khí hậu với bên này, nhưng món ăn thì nó đều chứa hết được. Nó vẫn vô tư, lạc quan nhưng sâu thẳm bên trong luôn bị một nỗi nhớ dày vò. Càng đau lại càng cố gắng, bỏ hết tâm sức vào công việc. Để quên đi nỗi đau hiện tại.

Một năm sau...

Nó vẫn là một thực tập sinh không tiếng tăm của hãng thời trang nổi tiếng tại Pháp của Leo. Vì sống trong môi trường chuyên nghiệp nên nó học được cách chuyên nghiệp trong công việc nhưng lại khó để làm nổi bật bản thân.

Hai năm sau...

Nó đã tạo dựng cho bản thân một vị trí. Các mẫu thiết kế của nó cuối cùng cũng được lên sàn diễn nhưng vẫn chưa được đánh giá cao nhất.

Ba năm sau...

Nó đã trở thành nhà thiết kế chính của tập đoàn thời trang Leo, thường xuyên bận rộn với công việc. Và cùng Leo trở nhành những nhà thiết kế nổi tiếng tầm cỡ quốc tế.

Nhưng suốt bao nhiêu năm qua nó vẫn không thể thôi chấm dứt nỗi nhớ ấy. Mặc dù bên cạnh nó luôn có Hải Minh nhưng nó đã dồn hết thời gian, công sức vào sự nghiệp như lời hứa với bản thân năm xưa... Không có anh bên cạnh thì An Vy vẫn sẽ tỏa sáng. Là như vậy? Hay thực lòng bản thân chẳng có thể chấp nhận được người khác?

Maria đưa chiếc thẻ quẹt ngang phía trên nắm cửa, sau đó mở nhẹ cửa ra. Nhìn thấy nó đang ngồi trên bậc cửa sổ liền hốt hoảng nói:

" Emily, sao em lại ngồi trên đấy, mau xuống đi "

" Em bí ý tưởng quá, em muốn cái gì táo bạo chút, show thời trang sắp tới em nhất định bùng nổ " - An Vy nhảy xuống sàn nhà cười tươi

" Thôi đi cô nương. Cô còn chưa thấy đủ khi làm cho giới thời trang quốc tế bị khuấy đảo hay sao? Hay còn muốn tranh dành với anh cô? " - Maria bật cười ngồi xuống ghế sofa.

" Từ từ thôi, em bé khó chịu đấy " - An Vy bước nhanh tới đỡ Maria ngồi xuống - " Mục tiêu phấn đấu của em là vượt qua Leo mà " - An Vy cũng bật cười trêu lại cô. - " À chị tới đây có việc gì? Sao không gọi em qua hay bảo anh Leo đưa tới? "

" Anh cô hôm nay có buổi kí hợp đồng ở bên Mĩ đã bay từ sớm rồi. Kevin và Linda sắp tới sẽ tổ chức đám cưới, chị lại đang bầu bí. Em về đó một chuyến được không? " - Maria nói.

Bất giác nó tắt ngấm nụ cười trên môi nhìn xa xăm. Hình như... Chưa phải lúc nó nên quay về?

" Emily, Emily " - Maria kêu nó khi thấy nó nhìn xa xăm.

" À vâng, em sẽ về " - Nó cười cho có rồi nhảy sang vấn đề khác - " Đến lúc này em vẫn không nghĩ chị và anh Leo lại đến với nhau đấy, chậc. " - An Vy ngồi xuống đối diện với cô rồi cầm tờ báo thời trang lên xem - " Còn sắp có một nhóc tì nữa chứ, ngưỡng mộ thật "

" Em cảm thấy còn có ai hoàn hảo được như anh chị nữa? " - Maria nghiên đầu cười.

An Vy tặc lưỡi, mèo khen mèo dài đuôi sao?

" Okey. Là không ai hoàn hảo để sánh duyên với hai người nên hai người phải sống cho hạnh phúc đấy "

An Vy đặt tờ báo xuống bật cười nói rồi tiếng mở cửa lại phát ra

* Cạch *

" Biết cậu chưa ăn nên tớ đem qua một ít đồ ăn tớ tự nấu " - Hải Minh sách hộp cơm đi vào đặt ở bàn án quay sang nhìn nó, Maria bây giờ mới ngóc đầu dậy nhìn rồi quay sang nó bật cười:

" Ai mới đáng ngưỡng mộ đây? "

" Ơ chị Maria cũng ở đây ạ? Vậy ăn cùng bọn em đi " - Hải Minh

" Em nghĩ tốt nhất vẫn nên đi ăn trước " - An Vy đánh trống lảng đi tới đỡ Maria tới bàn an. Maria chỉ cười nhẹ. Mỗi khi muốn gắn ghép nó với ai, nó đều lảng đi như vậy. Còn Hải Minh lại luôn kiên trì theo đuổi nó như vậy. Thật không biết phải làm sao với cô em gái này.

***

Mấy tuần sau nó quay về nước. Để tránh sự chú ý của truyền thông nên nó phải đi về lén lút. Nó cũng chỉ muốn gặp riêng anh hai và chị dâu để chúc phúc bọn họ. Rồi sẽ lặng lẽ rời đi. Nhưng người muốn gặp lại không gặp, người không muốn gặp lại lù lù trước mắt nó như một giấc mộng. Vì hôn lễ được tổ chức vào buổi chiều ở ngoài trời sau đó sẽ vào bên trong nhập tiệc. Hôn lễ của chủ tịch tập đoàn KML và phó chủ tịch ngôi trường gia tộc Trang Kính cũng không phải tầm thường. Thu hút biết bao nhiêu người nổi tiếng và đương nhiên giới truyền thông sẽ không bỏ qua.

Nó đành trốn vào khách sạn trước, sau đó đợi hôn lễ xong mới tìm gặp anh hai.

Đi lòng vòng trong Khách sạn, nó lại có ý định sẽ lên tầng thượng đúng là ông trời luôn trêu người. Lại để nó bắt gặp hắn đang trong tình trạng chẳng còn biết gì. Mùi rượu dộc vào mũi nó đến khó chịu mặc dù đã đứng từ xa. Quay người định bỏ đi nhưng như có cái gì đó níu chân nó lại... Trời bây giờ gió to như thế này, lại còn đã chập tối, hắn làm sao lại uống nhiều như vậy chứ? Không nghĩ nhiều nữa nó đi tới đỡ hắn dậy. Thực sự hắn uống đến mất hết thần trí rồi, chẳng còn biết gì nữa!

Nó khó nhọc khệ nệ đỡ hắn xuống, hơi thở ấm nóng phả vào cổ nó đến khó chịu. Mùi rượu khiến nó muốn xô hắn ra ngay được. Hắn đã uống biết bao nhiêu chứ?

Vừa gọi một nhân viên đưa tới một chiếc chìa khóa của tầng cao nhất, vì nó không thể đưa hắn xuống khỏi đó được. Hắn vừa cao lại vừa to hơn người nó, nó lại không tiện xuất hiện nên đành để hắn nghỉ ngơi trong phòng sau đó gặp được hai sẽ thông báo.

Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chỉ có nó mới khiến hắn uống đến thần trí không còn. Nhưng hắn lại không biết rằng, càng uống say nỗi nhớ về nó càng lớn hơn, hình ảnh nó càng rõ nét hơn trong tâm trí hắn. Bây giờ là rượu, hay nghe theo lí trí thậm chí tình cảm... Hắn đều muốn chiếm lấy nó!

***

Sáng hôm sau, hắn thức dậy trong bộ dạng hết sức mệt mỏi. Ai đó đã giúp hắn thay đồ. Hắn day day trán ngồi dậy, cơn men đêm qua vẫn chưa hết hẳn. Hắn cũng không nhớ đã uống bao nhiêu nữa. Tiếng chuông bỗng vang lên. Hắn mệt nhọc đi xuống giường và đi ra mở cửa.

" Có chuyện gì? " - Khánh Anh lên tiếng nhìn một nhân viên lên tiếng.

" Đêm qua anh uống say nên tôi đã đưa anh vào phòng này. Đây là đồ chuẩn bị cho anh " - Người nhân viên đưa cho hắn bộ vest mới. Hắn cũng không nghĩ gì thêm, nhận lấy quần áo rồi đi vào trong tắm rửa, thay đồ.

Còn nó, biến mất một cách kì lạ. Khi trở về, công việc của nó cũng thay đổi. Từ một nhà thiết kế đa năng, nó thay đổi trở thành một nhà thiết kế hàng đầu về thiết kế váy cưới. Tất nhiên nó có thể vượt qua cả Leo về mảng này, đánh dấu một mốc khởi đầu mới mà khó ai có thể vượt qua. Và còn nhiều nữa những sự thay đổi...