Bầu trời về chiều mang lại cho con người một nỗi buồn man mác, phải chăng trong khoảnh khắc này, những giọt mưa rơi rả rích lại khiến cho bầu trời càng thêm âm u. Nhưng phía sau tấm rèm trắng ở căn phòng tầng hai, có một người vẫn say sưa trong giấc mộng vui tươi. An Vy trên người mặc bộ đồ bệnh nhân, gương mặt đã tươi tỉnh hơn lúc vừa nãy, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi môi nhỏ nhắn lại cong lên tạo một nụ cười.
Nhìn thấy nó như vậy, Khánh Anh ngồi bên cạnh giường bệnh nhẹ đặt lên trán nó một nụ hôn rồi đưa tay nó lên nắm chặt, gương mặt phẳng phất một nụ cười:
" Ngủ cũng có thể đáng yêu như vậy sao? "
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài bỗng phát ra một tiếng nói quen thuộc:
" Em vào được không? "
Hắn quay người về phía cửa nói khẽ:
" Vào đi "
* Cạch *
Bích Thảo mở rộng cánh cửa ra bước vào rồi đẩy cửa ra đóng lại, đi vào ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hắn, nhìn An Vy một lúc, cô mới quay sang nhìn Khánh Anh:
" Chị ấy sao rồi? "
" Không có gì đáng ngại, còn em? " - Khánh Anh nói nhưng vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt An Vy đang ngủ.
Bích Thảo đột nhiên cảm thấy chạnh lòng cười nhẹ. Anh đã từng nói sẽ xem cô như người thân, sẽ bảo vệ cô, quan tâm cô nhưng mà anh còn một người nữa, người quan trọng nhất cuộc đời anh và người đó lại vì cô mà bị bắt cóc, vì cô mà bị thương. Đổi lại là cô, cô thực tâm cũng chẳng muốn có bất kỳ quan hệ nào. Có lẽ, cô nên đi rồi!
" Em không sao ạ, bác sĩ nói bây giờ em có thể xuất viện luôn ạ " - Bích Thảo hơi cúi đầu xuống nói
" Vậy thì tốt rồi " - Khánh Anh nói nhưng vẫn không nhìn cô lấy một lần
Bích Thảo đẩy nhẹ ghế ra đứng dậy, mười ngón tay cô đan chéo vào nhau, nhìn nó một lúc rồi quay người đi ra.
" Bích Thảo " - Một giọng nói yếu ớt giữ cô ở lại
" Rain, em tỉnh rồi. Tốt quá, còn đau không? " - Khánh Anh vừa nghe tiếng nó phát ra liền vui mừng cầm lấy tay nó, tay kia vuốt nhẹ đầu nó nói
" Chị tỉnh rồi ạ? " - Bích Thảo cũng quay người lại vui mừng nhìn nó
An Vy lắc lắc đầu, bàn tay trái bị hắn nắm chặt, tay phải cố chống tay ngồi dậy.
Hắn liền đứng dậy lấy gối cho nó tựa vào rồi đỡ nó ngồi dậy.
" Sao em không nằm thêm chút nữa? " - Hắn lo lắng nói
" Em không sao mà, hơi đau một chút nhưng không sao " - Nó vừa sờ nhẹ lên vết thương vừa nhăn trán nhìn hắn rồi nở một nụ cười tươi cho hắn đỡ lo
Hắn gõ nhẹ lên trán nó rồi ngồi vào mép giường bệnh vuốt lọn tóc mái xõa xuống trước mặt nó:
" Nếu còn để bị thương nữa, anh bỏ mặc em "
" Dám bỏ mặc không? " - An Vy bữu môi
Khánh Anh chỉ cười nhẹ rồi nhéo mũi nó sau đó quay lưng đi.
" Ơ, bỏ mặc em thật sao? " - An Vy uất ức lên tiếng
" Vâng. " - Khánh Anh nghiêng đầu nói không thèm nhìn nó - " Anh đi gọi bác sĩ. Em nói chuyện với Bích Thảo đi " - nói xong hắn liền đi ra ngoài.
Bích Thảo nãy giờ cúi đầu, đợi hắn bước ra bên ngoài mới ngẩng đầu nhìn ra.
" Cô ngồi đi " - An Vy nhẹ giọng nhìn Bích Thảo
Bích Thảo ngồi xuống ghế nhìn nó:
" Chị không sao chứ? "
Nó chỉ khẽ gật đầu, cười nhẹ.
" Em xin lỗi " - Bích Thảo có hơi cúi đầu nói
" Chuyện đã qua rồi, hãy quên hết đi. Tôi không hiểu vì sao cô lại tham gia vào tổ chức ấy nhưng hãy dừng lại đi. Theo chúng tôi về, có được không? " - An Vy
Bích Thảo ngước lên nhìn nó, khóe môi nở một nụ cười:
" Em cảm ơn, nhưng em đã tìm thấy ba rồi. Cảm ơn chị đã tha thứ cho em, cảm ơn đã cứu em. "
" Tìm thấy rồi sao? " - An Vy bất ngờ nói
" Ba đã gọi điện cho em rồi, em sẽ theo ba trở về nhà. Cảm ơn mọi người. " - Bích Thảo đẩy ghế ra đứng dậy tiến về phía nó cầm lấy tay nó - " Chúc chị sớm bình phục ạ. Anh Ken rất lo lắng cho chị. Em chúc hai người sẽ luôn hạnh phúc "
An Vy nhìn cô một lúc rồi đưa người về phía trước ôm nhẹ cô một cái sau đó ngước đầu lên nhìn cô:
" Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng, cảm ơn! À đúng rồi, vết thương của cô không sao chứ? "
Bích Thảo cười nhẹ lắc lắc đầu:
" Không sao ạ. Bác sĩ bảo bây giờ em có thể xuất viện. Ba cũng sắp tới đón em rồi, chị nghỉ ngơi cho khỏe nhé "
" Chúc mừng cô, đến nơi hãy nhắn địa chỉ cho chúng tôi nhé. Chúng tôi sẽ tới thăm cô " - An Vy cũng vui mừng thay cô.
" Chắc chắn rồi " - Bích Thảo mỉm rồi quay người bước đi, một giọt nước mắt của cô không tự chủ mà rơi xuống. Cô vội bước nhanh rời khỏi nơi này.
Tạm biệt, tạm biệt người tôi yêu!
***
Khánh Anh cùng Kevin, Thái Điệp, Bảo Nam, Leo và Khổng Phu nhân bước vào phòng nó, dẫn đầu là một vị bác sĩ.
" Em không sao chứ? " - Kevin đi vào nhìn em gái lo lắng nói
" Em không sao mà " - An Vy cười nhẹ
" Vết thương mới không nên ngồi dậy, cô nằm nghỉ thêm đi " - Bác sĩ nhìn nó nói
" À vâng " - Nó nói.
Khánh Anh đỡ nó nằm xuống, bác sĩ xem xét vết thương rồi đi ra bên ngoài chỉ còn bọn hắn ở trong phòng nữa.
" Tôi lo cho cậu quá " - Thái Điệp mếu máo chạy tới cầm lấy tay nó nói
" Ngốc quá, tôi không sao rồi " - An Vy cười tươi nói
" An Vy, Dì xin lỗi con " - Khổng phu nhân nhìn hai đứa rồi lên tiếng
" Dì ạ? " - An Vy kinh ngạc ngước nhìn bà rồi lại quay qua nhìn mọi người không hiểu chuyện gì.
Sau đó Thái Điệp lần lượt kể lại mọi chuyện, nước mắt nó rơi xuống không ngừng. Thì ra sâu xa bên trong đó lại là một câu chuyện bi kịch.
" Con có trách Dì không? " - Khổng phu nhân âu yếm nhìn đứa cháu gái lên tiếng
" Không ạ, sao lại trách Dì chứ " - An Vy quệt ngang giọt nước mắt nói.
Trời cũng đã nhá nhem tối, mọi người nói chuyện vui vẻ được một lúc rồi lần lượt trở về. Còn hắn thì nằng nặc đòi ở lại trông nó, mọi người cũng không biết làm sao nên đành đồng ý.
Hôm nay bầu trời đêm thật đẹp. Những vì sao lấp lánh cả một vùng trời. Chiếc điện thoại vẫn vang lên giai điệu nhẹ nhàng. Nhìn ngắm bầu trời đầy sao, bao mệt mỏi, khó chịu trong thời gian qua đề tan biến.
" Ken " - An Vy khẽ gọi rồi xích qua một bên vỗ vỗ vào phần giường còn lại ý muốn hắn nằm xuống.
Hắn đang ngồi ở ghế nhìn ngắm bầu trời đêm nghe nó gọi thì đứng dậy bước tới nằm bên cạnh nó.
" Anh đã nghĩ gì thế? " - An Vy
" Không có gì " - Khánh Anh đưa một tay lên kê đầu rồi nhìn ra bầu trời suy tư.
An Vy nằm nghiêng người vòng tay qua ôm lấy hắn.
" Sao vậy, sao trông anh trầm tư vậy? " - An Vy bực môi ngước đầu lên nhìn hắn.
Hắn đưa tay lên cầm lấy tay nó đang vòng qua người hắn rồi nói:
" Nếu em không trở về... " - Hắn khẽ nói rồi cúi đầu xuống nhìn qua nó - " Thì anh phải làm sao? "
An Vy chớp chớp mắt nhìn hắn rồi ôm chặt lấy hắn, hàng lông mi cong vút của nó cũng đã ươn ướt. Thực sự nó đã rất sợ. Nó luôn bị bịt mắt, đối diện với bóng tối nó rất sợ, tiếng sấm hằng đêm lại càng làm cho nỗi sợ của nó tăng lên. Nhưng điều nó sợ nhất chính là không thể nhìn thấy hắn một lần nữa!
Khánh Anh nghiêng người về phía nó, đưa tay ra kê đầu cho nó rồi cúi xuống đặt nhẹ lên làn môi ấm nóng của nó một nụ hôn sau đó ôm chặt nó vào lòng, hôn lên trán nó:
" Ngủ đi "
" Ken " - Nó nằm trong lòng hắn khẽ nức lên một tiếng rồi nói
" Ừm, sao? " - Khánh Anh buông hờ nó ra cúi đầu xuống nhìn nó.
Nó ngước đầu lên nhìn hắn rồi úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn ôm chặt lấy hắn:
" Em chỉ muốn nhìn anh thêm một lần nữa.. Hức "
Hắn bật cười ôm lấy nó, khẽ vuốt đầu nó, hắn khép hờ đôi mắt nói:
" Chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ nhìn thấy em nhưng khi mở mắt ra, em không còn bên cạnh anh nữa, đấy là điều sợ hãi lớn nhất mà anh từng trải qua. Vậy nên em hãy cứ nhìn anh, mọi lúc, mọi nơi hãy để anh được bên cạnh em "
Hắn hôn nhẹ lên đầu nó rồi ôm chặt lấy nó như sợ bất cứ lúc nào nó cũng có thể rời xa hắn.
Nó cười nhẹ rồi nhắm mắt lại ngủ ngoan trong vòng tay hắn. Nó dễ dàng đi vào giấc ngủ và ngủ một cách ngon lành bởi vì bên cạnh nó đã có hắn rồi!Bầu trời về chiều mang lại cho con người một nỗi buồn man mác, phải chăng trong khoảnh khắc này, những giọt mưa rơi rả rích lại khiến cho bầu trời càng thêm âm u. Nhưng phía sau tấm rèm trắng ở căn phòng tầng hai, có một người vẫn say sưa trong giấc mộng vui tươi. An Vy trên người mặc bộ đồ bệnh nhân, gương mặt đã tươi tỉnh hơn lúc vừa nãy, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi môi nhỏ nhắn lại cong lên tạo một nụ cười.
Nhìn thấy nó như vậy, Khánh Anh ngồi bên cạnh giường bệnh nhẹ đặt lên trán nó một nụ hôn rồi đưa tay nó lên nắm chặt, gương mặt phẳng phất một nụ cười:
" Ngủ cũng có thể đáng yêu như vậy sao? "
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài bỗng phát ra một tiếng nói quen thuộc:
" Em vào được không? "
Hắn quay người về phía cửa nói khẽ:
" Vào đi "
* Cạch *
Bích Thảo mở rộng cánh cửa ra bước vào rồi đẩy cửa ra đóng lại, đi vào ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hắn, nhìn An Vy một lúc, cô mới quay sang nhìn Khánh Anh:
" Chị ấy sao rồi? "
" Không có gì đáng ngại, còn em? " - Khánh Anh nói nhưng vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt An Vy đang ngủ.
Bích Thảo đột nhiên cảm thấy chạnh lòng cười nhẹ. Anh đã từng nói sẽ xem cô như người thân, sẽ bảo vệ cô, quan tâm cô nhưng mà anh còn một người nữa, người quan trọng nhất cuộc đời anh và người đó lại vì cô mà bị bắt cóc, vì cô mà bị thương. Đổi lại là cô, cô thực tâm cũng chẳng muốn có bất kỳ quan hệ nào. Có lẽ, cô nên đi rồi!
" Em không sao ạ, bác sĩ nói bây giờ em có thể xuất viện luôn ạ " - Bích Thảo hơi cúi đầu xuống nói
" Vậy thì tốt rồi " - Khánh Anh nói nhưng vẫn không nhìn cô lấy một lần
Bích Thảo đẩy nhẹ ghế ra đứng dậy, mười ngón tay cô đan chéo vào nhau, nhìn nó một lúc rồi quay người đi ra.
" Bích Thảo " - Một giọng nói yếu ớt giữ cô ở lại
" Rain, em tỉnh rồi. Tốt quá, còn đau không? " - Khánh Anh vừa nghe tiếng nó phát ra liền vui mừng cầm lấy tay nó, tay kia vuốt nhẹ đầu nó nói
" Chị tỉnh rồi ạ? " - Bích Thảo cũng quay người lại vui mừng nhìn nó
An Vy lắc lắc đầu, bàn tay trái bị hắn nắm chặt, tay phải cố chống tay ngồi dậy.
Hắn liền đứng dậy lấy gối cho nó tựa vào rồi đỡ nó ngồi dậy.
" Sao em không nằm thêm chút nữa? " - Hắn lo lắng nói
" Em không sao mà, hơi đau một chút nhưng không sao " - Nó vừa sờ nhẹ lên vết thương vừa nhăn trán nhìn hắn rồi nở một nụ cười tươi cho hắn đỡ lo
Hắn gõ nhẹ lên trán nó rồi ngồi vào mép giường bệnh vuốt lọn tóc mái xõa xuống trước mặt nó:
" Nếu còn để bị thương nữa, anh bỏ mặc em "
" Dám bỏ mặc không? " - An Vy bữu môi
Khánh Anh chỉ cười nhẹ rồi nhéo mũi nó sau đó quay lưng đi.
" Ơ, bỏ mặc em thật sao? " - An Vy uất ức lên tiếng
" Vâng. " - Khánh Anh nghiêng đầu nói không thèm nhìn nó - " Anh đi gọi bác sĩ. Em nói chuyện với Bích Thảo đi " - nói xong hắn liền đi ra ngoài.
Bích Thảo nãy giờ cúi đầu, đợi hắn bước ra bên ngoài mới ngẩng đầu nhìn ra.
" Cô ngồi đi " - An Vy nhẹ giọng nhìn Bích Thảo
Bích Thảo ngồi xuống ghế nhìn nó:
" Chị không sao chứ? "
Nó chỉ khẽ gật đầu, cười nhẹ.
" Em xin lỗi " - Bích Thảo có hơi cúi đầu nói
" Chuyện đã qua rồi, hãy quên hết đi. Tôi không hiểu vì sao cô lại tham gia vào tổ chức ấy nhưng hãy dừng lại đi. Theo chúng tôi về, có được không? " - An Vy
Bích Thảo ngước lên nhìn nó, khóe môi nở một nụ cười:
" Em cảm ơn, nhưng em đã tìm thấy ba rồi. Cảm ơn chị đã tha thứ cho em, cảm ơn đã cứu em. "
" Tìm thấy rồi sao? " - An Vy bất ngờ nói
" Ba đã gọi điện cho em rồi, em sẽ theo ba trở về nhà. Cảm ơn mọi người. " - Bích Thảo đẩy ghế ra đứng dậy tiến về phía nó cầm lấy tay nó - " Chúc chị sớm bình phục ạ. Anh Ken rất lo lắng cho chị. Em chúc hai người sẽ luôn hạnh phúc "
An Vy nhìn cô một lúc rồi đưa người về phía trước ôm nhẹ cô một cái sau đó ngước đầu lên nhìn cô:
" Người nên nói cảm ơn là tôi mới đúng, cảm ơn! À đúng rồi, vết thương của cô không sao chứ? "
Bích Thảo cười nhẹ lắc lắc đầu:
" Không sao ạ. Bác sĩ bảo bây giờ em có thể xuất viện. Ba cũng sắp tới đón em rồi, chị nghỉ ngơi cho khỏe nhé "
" Chúc mừng cô, đến nơi hãy nhắn địa chỉ cho chúng tôi nhé. Chúng tôi sẽ tới thăm cô " - An Vy cũng vui mừng thay cô.
" Chắc chắn rồi " - Bích Thảo mỉm rồi quay người bước đi, một giọt nước mắt của cô không tự chủ mà rơi xuống. Cô vội bước nhanh rời khỏi nơi này.
Tạm biệt, tạm biệt người tôi yêu!
***
Khánh Anh cùng Kevin, Thái Điệp, Bảo Nam, Leo và Khổng Phu nhân bước vào phòng nó, dẫn đầu là một vị bác sĩ.
" Em không sao chứ? " - Kevin đi vào nhìn em gái lo lắng nói
" Em không sao mà " - An Vy cười nhẹ
" Vết thương mới không nên ngồi dậy, cô nằm nghỉ thêm đi " - Bác sĩ nhìn nó nói
" À vâng " - Nó nói.
Khánh Anh đỡ nó nằm xuống, bác sĩ xem xét vết thương rồi đi ra bên ngoài chỉ còn bọn hắn ở trong phòng nữa.
" Tôi lo cho cậu quá " - Thái Điệp mếu máo chạy tới cầm lấy tay nó nói
" Ngốc quá, tôi không sao rồi " - An Vy cười tươi nói
" An Vy, Dì xin lỗi con " - Khổng phu nhân nhìn hai đứa rồi lên tiếng
" Dì ạ? " - An Vy kinh ngạc ngước nhìn bà rồi lại quay qua nhìn mọi người không hiểu chuyện gì.
Sau đó Thái Điệp lần lượt kể lại mọi chuyện, nước mắt nó rơi xuống không ngừng. Thì ra sâu xa bên trong đó lại là một câu chuyện bi kịch.
" Con có trách Dì không? " - Khổng phu nhân âu yếm nhìn đứa cháu gái lên tiếng
" Không ạ, sao lại trách Dì chứ " - An Vy quệt ngang giọt nước mắt nói.
Trời cũng đã nhá nhem tối, mọi người nói chuyện vui vẻ được một lúc rồi lần lượt trở về. Còn hắn thì nằng nặc đòi ở lại trông nó, mọi người cũng không biết làm sao nên đành đồng ý.
Hôm nay bầu trời đêm thật đẹp. Những vì sao lấp lánh cả một vùng trời. Chiếc điện thoại vẫn vang lên giai điệu nhẹ nhàng. Nhìn ngắm bầu trời đầy sao, bao mệt mỏi, khó chịu trong thời gian qua đề tan biến.
" Ken " - An Vy khẽ gọi rồi xích qua một bên vỗ vỗ vào phần giường còn lại ý muốn hắn nằm xuống.
Hắn đang ngồi ở ghế nhìn ngắm bầu trời đêm nghe nó gọi thì đứng dậy bước tới nằm bên cạnh nó.
" Anh đã nghĩ gì thế? " - An Vy
" Không có gì " - Khánh Anh đưa một tay lên kê đầu rồi nhìn ra bầu trời suy tư.
An Vy nằm nghiêng người vòng tay qua ôm lấy hắn.
" Sao vậy, sao trông anh trầm tư vậy? " - An Vy bực môi ngước đầu lên nhìn hắn.
Hắn đưa tay lên cầm lấy tay nó đang vòng qua người hắn rồi nói:
" Nếu em không trở về... " - Hắn khẽ nói rồi cúi đầu xuống nhìn qua nó - " Thì anh phải làm sao? "
An Vy chớp chớp mắt nhìn hắn rồi ôm chặt lấy hắn, hàng lông mi cong vút của nó cũng đã ươn ướt. Thực sự nó đã rất sợ. Nó luôn bị bịt mắt, đối diện với bóng tối nó rất sợ, tiếng sấm hằng đêm lại càng làm cho nỗi sợ của nó tăng lên. Nhưng điều nó sợ nhất chính là không thể nhìn thấy hắn một lần nữa!
Khánh Anh nghiêng người về phía nó, đưa tay ra kê đầu cho nó rồi cúi xuống đặt nhẹ lên làn môi ấm nóng của nó một nụ hôn sau đó ôm chặt nó vào lòng, hôn lên trán nó:
" Ngủ đi "
" Ken " - Nó nằm trong lòng hắn khẽ nức lên một tiếng rồi nói
" Ừm, sao? " - Khánh Anh buông hờ nó ra cúi đầu xuống nhìn nó.
Nó ngước đầu lên nhìn hắn rồi úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn ôm chặt lấy hắn:
" Em chỉ muốn nhìn anh thêm một lần nữa.. Hức "
Hắn bật cười ôm lấy nó, khẽ vuốt đầu nó, hắn khép hờ đôi mắt nói:
" Chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ nhìn thấy em nhưng khi mở mắt ra, em không còn bên cạnh anh nữa, đấy là điều sợ hãi lớn nhất mà anh từng trải qua. Vậy nên em hãy cứ nhìn anh, mọi lúc, mọi nơi hãy để anh được bên cạnh em "
Hắn hôn nhẹ lên đầu nó rồi ôm chặt lấy nó như sợ bất cứ lúc nào nó cũng có thể rời xa hắn.
Nó cười nhẹ rồi nhắm mắt lại ngủ ngoan trong vòng tay hắn. Nó dễ dàng đi vào giấc ngủ và ngủ một cách ngon lành bởi vì bên cạnh nó đã có hắn rồi!