Ngày mới lại bắt đầu trong cái lạnh của mùa đông. Mới chỉ có một ngày để được nghỉ ngơi thư giãn bọn nó lại phải tiếp tục lịch học vất vả và áp lực. Nó bình thường đã vất vả với lượng kiến thức " khó tiêu " bây giờ còn phải chép bài giùm cho hắn nữa nên khá bận rộn chẳng còn thời gian tám với Thái Điệp và Bảo Nam nữa.
" Rain " - Ngọc Ngân đi tới chỗ nó khi thấy nó đang cất đồ vào tủ cá nhân
" Chị Linda " - An Vy quay lại cười nhẹ với cô
" Chiều nay Kevin và Leo về nước, cùng chị ra sân bay đón bọn họ nhé " - Ngọc Ngân
" Được ạ. Chị Maris có về cùng không ạ? " - An Vy đóng tủ lại rồi quay sang nhìn Ngọc Ngân - " Mà có chuyện gì anh chị lại qua Mĩ gấp như vậy ạ? "
" À Maris không về. Chắc công ty bên Mỹ có vấn đề gì đó. Thôi chị đi trước nha " - Ngọc Ngân trả lời qua loa rồi tạm biệt nó đi vội
" Sao vậy nhỉ? " - An Vy nhíu mày nhìn theo rồi lắc đầu một cái sau đó đi xuống cănteen trường.
___________________________________
New york,...
Trong một gian phòng kín, sang trọng. Ba con người, mỗi người một dáng ngồi nhưng chung một suy tư.
Leo đang chống tay lên thành ghế tựa hẳn người về sau đột nhiên bật dậy, lên tiếng:
" Bà ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại thần bí như thế? "
Maris nhướng mi nhìn sang Leo:
" Cậu bình tĩnh đi. Trước mắt đã xác nhận được người giả mạo Key rồi nhưng điều đó không giúp ích gì được cho chúng ta. Linda đã gọi điện báo Hoàng Thị đã phát hiện ra điều đó rồi. "
" Vậy là uổng phí một tuần nay chúng ta qua đây rồi " - Leo thở dài
" Không còn thời gian nữa " - Kevin vịn trán im lặng bây giờ mới lên tiếng
" Cậu bảo sao? " - Maris quay qua nhìn Kevin khó hiểu
" Sự việc Hoàng thị phát hiện ra Key giả mạo thì chắc bọn họ cũng đã biết. Chúng nhất định sẽ làm gì đó. " - Kevin
" Bây giờ bọn chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, thực sự trong chuyện này không đơn giản " - Maris
" Trước mắt tớ sẽ về Việt Nam làm rõ một số vấn đề, nếu những gì tớ nghĩ là đúng thì có lẽ... " - Kevin nói rồi cắt ngang giữa chừng
" Có lẽ? " - Maris
" Tớ về với cậu " - Leo
" Không được, còn tập đoàn thời trang của cậu? " - Maris
" Đợi xong xuôi mọi chuyện, tớ sẽ trở về. Bây giờ tớ đi sắp xếp lại một số chuyện. Hẹn cậu ở sân bay " - Leo đứng dậy đi ra khỏi phòng
Maris và Kevin đều không nói gì thêm. Cả hai đều theo đuổi suy nghĩ hiện tại của bản thân!
_____________________________________
Việt Nam, 17:20PM
An Vy cùng Khánh Anh bước vào nhà. Bích Thảo đang đứng bên cạnh cửa sổ hướng mắt ra khu vườn hoa hồng xanh ở xa xa. Hắn và nó nhìn cô rồi lại nhìn nhau. Có lẽ cả hai đều hiểu tâm trạng của cô lúc này. Đột nhiên, Bích Thảo quay lưng lại nhìn hai người lên tiếng:
" Anh chị về rồi ạ? "
" Ừ, sao em lại đứng một mình ở đó? " - An Vy cười nhẹ trả lời cô
" Khánh An vừa ra ngoài cùng hai bác, không có việc gì nên em đứng hóng gió một chút thôi ạ " - Bích Thảo
" Trời lạnh đấy, cẩn thận không bị cảm " - Khánh Anh
" Vâng ạ " - Bích Thảo gật nhẹ đầu rồi đóng cửa, lẳng lặng xuống bếp
An Vy cứ nhìn mãi theo bóng dáng gầy gò của Bích Thảo, cô gái này sao lại khác quá!
" Đi thôi " - Khánh Anh khoác lấy vai nó như kéo nó về thực tại.
Cả hai nhanh chóng đi lên phòng. Nó vừa thay đồ xong thì Bích Thảo bước vào:
" Chị đang định đi đâu à? "
" Ừ, hôm nay anh Kevin về nước, chị và Ken đi đón anh ấy " - An Vy mắt dán vào màn hình điện thoại lên tiếng
" Nhưng mà cái đó? " - Nó vừa dứt lời thì Bích Thảo tò mò tiến về phía sau lưng nó
* Choảng *
Lập tức tiếng động lớn phát ra. An Vy giật mình buông chiếc điện thoại ra nhìn về phía sau lưng.
" Bích Thảo " - Nó lo lắng đi nhanh tới bên cạnh cô đang ngồi sộp dưới sàn ôm lấy chân. Nhìn xuống sàn, những mảnh vỡ của bình hoa cùng những bông hoa nằm lộn xộn trên một cuốn sổ màu đen ướt đẫm trang nhật ký, những cánh hoa hồng xanh được ép khô trong trang giấy vung vãi khắp sàn. An Vy trong đáy mắt như đọng lại một giọt nước, nó vội buông Bích Thảo ra nhặt nhanh những cánh hoa khô màu xanh đang vung vãi trên vũng nước đang lan ra. Đó là món quà đầu tiên hắn tặng cho nó, nó đã ngồi cả đêm cẩn thận ép từng cánh hoa vào cuốn sổ, những tâm tư, tình cảm của nó dành cho hắn đều được nó đặt bút nắn nót viết từng chữ.
* cạch *
Cánh cửa mở rộng ra, Khánh Anh đi vội vào nhìn xung quanh. Bích Thảo đang nhíu mày nhìn thái độ kì lạ của nó nghe thấy tiếng mở cửa liền nhăn nhó, nước mắt giàn giụa.
" Có chuyện gì vậy? " - Khánh Anh cúi đầu xuống nhìn chân Bích Thảo đang xưng đỏ lên
" Em sơ ý làm rơi bình hoa " - Bích Thảo nói trong nước mắt nhìn Khánh Anh. Khánh Anh cúi xuống định bế cô lên nhưng An Vy giữ tay hắn lại:
" Tay anh đang còn đau "
" Anh không sao " - Khánh Anh nói rồi bế sốc Bích Thảo lên rồi đi xuống nhà
An Vy thẫn người ra một lúc, một giọt nước mắt rơi xuống. Nó gạt vội đi rồi nhặt nhanh những cánh hoa cùng cuốn sổ lên giường sau đó chạy vào lấy máy sấy cẩn thận sấy cuốn sổ cùng những cánh hoa màu xanh thẫm.
Một lúc sau, Khánh Anh bước lên phòng, nó vẫn đang ghép lại từng cánh hoa vào trang giấy.
" Em sao vậy? " - Khánh Anh nhìn thấy vẻ khác thường trong đôi mắt của nó, lên tiếng
" Không sao. Em gần xong rồi đây, đợi em một chút " - An Vy
" Chắc anh không đi được, Bích Thảo đang bị đau chân, mọi người đều đã ra ngoài hết rồi... " - Khánh Anh ngần ngừ
" Em đi một mình cũng được ạ. Anh ở lại với cô ấy đi " - An Vy không nhìn Khánh Anh mà nói
" Để anh gọi cho chị Linda tới đón " - Khánh Anh có phần khó hiểu nhìn nó nói
An Vy cất cuốn sổ cẩn thận vào ngăn tủ rồi khoác lấy áo lên tiếng:
" Không cần đâu, em tự gọi taxi được "
Nói xong nó bước vội ra bên ngoài phòng, còn hắn thì cứ đờ người ra. Từng bước từng bước sao nó lại cảm thấy nặng nề như vậy. Đến trước sảnh lớn:
" Đợi đã " - Khánh Anh giữ lấy tay nó kéo lại - " Em đang có chuyện gì vậy? "
" Em đã bảo không có chuyện gì rồi mà " - đến lúc này nó không giữ được bình tĩnh hất tay hắn ra lớn tiếng.
Bích Thảo đang ngồi ở ghế sofa nghe thấy tiếng nó liền nhìn ra sau đó đứng dậy nhảy một chân ra phía bọn hắn.
" Ây za " - Tiếng kêu của cô làm bọn hắn phải quay đầu lại nhìn
" Bích Thảo " - Hắn vội chạy tới đỡ cô dậy. Còn nó không nói năng gì mà đi thẳng ra phía cổng mặc cho hắn gọi như thế nào.
Vừa ra tới cổng, nó vừa đi vừa đá những vật gì trên đường trước mắt mà nó có thể đá được.
" Kia chẳng phải là... " - Đi được một đoạn nó nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền khựng lại, người đó cũng bất giác nhìn lại nó. Cả hai cứ nhìn nhau một lúc rồi nó tiến lên
" Sao cậu lại ở đây? "
Hải Minh cười nhẹ, cậu vừa nhìn lên phòng nó, vừa ước ngay lúc này nó sẽ xuất hiện. Thật sự đã xuất hiện rồi. Tự nhiên cậu lại muốn ôm lấy nó. Đã rất nhiều lần cậu đứng ở chỗ này nhìn lên nhưng hình như cô gái này chưa bao giờ biết và vẫn đang xem cậu là bạn, còn cậu không thể buông bỏ!
" Tôi có việc đi qua đây, cậu đi đâu à? " - Hải Minh
" Ừ, Hôm nay anh Kevin từ Mĩ về, tôi đi đón anh ấy " - An Vy vừa dứt lời thì chí taxi đỗ lại
" Để tôi đi cùng cậu " - Hải Minh có chút thắc mắc khi nó đi một mình nhưng cũng nhanh chóng lên xe với nó
Vừa đến sân bay, Kevin, Leo cùng Ngọc Ngân đã đi ra.
" Anh hai " - An Vy vẫy vẫy tay rồi chạy tới ôm chầm lấy Kevin - " Đột nhiên anh hai đi Mĩ mà không nói với em "
" Hai có việc đột xuất " - Kevin cười nhẹ xoa xoa đầu cô
Nó bữa môi giận dỗi nhìn Kevin. Leo bất mãn nhìn nó trách móc:
" Con nhóc này, chỉ biết mỗi anh hai thôi hả? "
" Em cũng nhớ anh nữa " - An Vy cười tươi ôm lấy Leo
" Lần này anh chỉ về một thời gian thôi, sau đó qua Pháp ở hẳn bên đó chuẩn bị cho tốt công việc của tập đoàn thời trang, em có muốn đi cùng anh không nhà thiết kế bé nhỏ của anh? " - Leo cũng cười tươi vỗ về nó, sau đó lên tiếng đùa với nó vì anh biết điều gì sẽ níu chân nó ở lại mà. Nhưng anh cũng rất vui vì ước mơ của nó là trở thành một nhà thiết kế, đáng tiếc anh không thể cùng thực hiện ước mơ với nó.
" Đi chứ, em sẽ đi khỏi đất nước này luôn " - An Vy đang giận hắn liền nửa đùa nửa thật lên tiếng
" Sao Ken không đi cùng em mà lại là Fin? " - Ngọc Ngân thắc mắc
" Em vô tình gặp cô ấy nên cùng đi chung " - Hải Minh
" Đừng nhắc đến Ken nữa. Về thôi " - An Vy hậm hực ôm lấy tay Ngọc Ngân và Kevin kéo đi
Leo tặc lưỡi, lại sao nữa rồi đây. Xong liền cùng Hải Minh nhanh chóng đi nhanh theo sau bọn nó.
Trời cũng đã nhá nhem tối nên Hải Minh cũng ở lại dùng cơm với bọn nó. Dùng xong bữa nó cứ mè nheo ôm lấy tay Kevin đòi ở lại. Nhưng tối hôm nay, anh có việc cần phải làm nên không thể để nó ở lại. Dỗ mãi cũng không chịu cho đến lúc Ngọc Ngân lên tiếng hỏi han mọi chuyện mới dỗ nó về nhà hắn được.
Nó vừa về đến nhà liền vào phòng Camella đóng chặt cửa lại. Trước đó, Một chiếc ô tô cũng nối gót đi sau khi nó vừa ra khỏi biệt thự Kevin...
" Rain ơi " - Khánh Anh gõ cửa gọi nhưng nó trùm chăn không chịu dậy
Camella nhón chân đi ra mở cửa cho hắn rồi cười tinh nghịch chỉ chỉ vào trong.
Khánh Anh nhéo má cô em gái rồi bật cười cúi đầu xuống hôn lên trán Camella sau đó đi vào hất mạnh tấm chăn ra bế sốc nó lên
" Á, Camella sao em lại phản bội chị " - Nó mếu máo nhìn Camella đang đưa bàn tay nhỏ xíu lên che ngang miệng cười.
Hắn mặc kệ nó vùng vằng, bế nó vào đặt ngay ngắn lên ghế:
" Ngày mai có tiết kiểm tra hóa, em muốn thầy phê bình nữa? "
" Anh giỏi hóa để làm gì? " - Nó giận dỗi đứng dậy nhưng bị hắn giữ lại đẩy xuống ghế, nói:
" Chị Linda đã gọi điện cho anh rồi. Anh không biết cuốn sổ đó lại quan trọng với em như vậy "
" Còn không phải vì... " - Nó tức giận nói nhưng bị hắn chen ngang lời
" Vì đó là món quà đầu tiên anh tặng cho em, còn cuốn sổ đó, anh đã đọc hết rồi " - Khánh Anh nói, gương mặt phản phất một nụ cười.
" Ai cho anh đọc chứ? " - An Vy tực giận đứng phắc dậy. À là thẹn quá hóa giận mới đúng.
" Nhưng nhân vật chính trong đó là anh " - Khánh Anh hắng giọng nhịn cười đứng dậy nghiêm túc cãi lại nó
" Anh... Anh... " - An Vy tức giận giậm chân chuồn lẹ nhưng hắn đã nhanh tay giữ lấy tay nó. Nó vội hất tay hắn ra hòng bỏ chạy
" Á " - Hắn kêu lên rồi ôm lấy tay
" Không sao chứ? " - nó liền quay lại cầm lấy tay hắn thổi thổi rồi nhìn lên hắn lo lắng hỏi. Lập tức hắn cúi đầu xuống đặt lên môi nó một nụ hôn, bàn tay đã vòng sau lưng nó siết chặt nó vào lòng.
" Anh xin lỗi đã không quan tâm đến tâm trạng của em lúc đó. Nếu có thế thì em cũng không được vùng vằng sau đó bỏ đi như vậy. Anh sẽ rất lo lắng. Chỉ cần nói với anh, điều gì anh cũng sẽ đồng ý với em chỉ cần em muốn. Điều gì anh cũng sẽ làm cho em. " - Nói xong hắn buông nó ra, mở ngăn tủ lấy cuốn sổ quen thuộc đưa cho nó. - " Anh đã cẩn thận xếp tiếp những cánh hoa còn lại vào mỗi trang em còn chưa làm xong và... " - hắn dở đến trang cuối cùng, dòng chữ " Happy Wedding " tự hắn viết vào đó, hắn đưa cho nó xem - " Đó là những gì anh muốn viết trong cuốn sổ tình yêu này "
An Vy bật cười đưa tay lên che ngang miệng:
" Anh sến quá đấy "
" Hừm? Em muốn anh đọc lại cho em nghe không? " - Khánh Anh nhíu mày cầm cuốn sổ lên mở ra nhưng nó đã cướp vội cuốn sổ nhăn nhó:
" Thôi thôi "
Hắn nhìn nó rồi cười nhẹ vòng tay ôm chặt lấy nó vào lòng, hôn nhẹ lên tóc nó. Nó ôm lấy cuốn sổ đã được nó ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên hắn, hạnh phúc đứng trong lòng hắn cười mỉm. Chỉ có một người đứng ở ngoài cửa vô tình nhìn thấy... Khó chịu lặng lặng bỏ đi.