Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 52: Ấm áp và hạnh phúc

" Ken, Ken " - Ngọc Ngân vừa nhìn thấy hắn thả luôn chiếc ô chạy tới lo lắng vừa lớn tiếng gọi vừa lay lay tay Khánh Anh đang dựa lưng vào cây cột đèn gục đầu xuống. 

Hắn lờ mờ mở mắt ra ngước nhẹ đầu lên nhìn Ngọc Ngân, yếu ớt nói một câu " Chị.. " rồi gục lên tay Ngọc Ngân bất tỉnh.

" Ken, Ken " - Ngọc Ngân hốt hoảng ôm lấy người hắn lay mạnh rồi hét lên - " Có ai không? Mau đến đây "

Sáng sớm, Ngọc Ngân đã cùng ba mẹ đến nhà hắn sớm. Hôm nay là 49 ngày của ông. Vừa tới nơi, Ngọc Ngân đã đi lên phòng tìm hắn nhưng không thấy hắn đâu nên ra sau vườn tìm hắn rồi nhìn thấy hắn đang tựa người vào cột đèn thì hốt hoảng cầm ô chạy tới và thấy hắn trong tình trạng này.

" Ken sao rồi? " - Bà nội hắn vừa nhìn thấy Ngọc Ngân đi xuống từ cầu thang thì vội hỏi

" Cả đêm qua chắc là nó ở ngoài trời mưa nên sốt rất cao. Bác quản gia vừa thay đồ cho nó xong. Vẫn còn đang nằm nghỉ trên phòng nhưng không cho ai ở lại, kể cả con cũng vậy " - Ngọc Ngân đi xuống đứng sau ghế sofa mà ba hắn đang ngồi rồi nói 

" Thôi con đi thay đồ đi. Người ướt hết trơn rồi, cẩn thận kẻo cảm " - Bà nội trầm ngâm một lúc rồi quay qua Ngọc Ngân 

Ngọc Ngân gật nhẹ đầu rồi đi lên phòng. Dưới phòng bếp, người làm đang chuẩn bị đồ làm lễ. Căn biệt thự khang trang đột nhiên lại buồn bã, hiu hắt hẳn ra! 

--------------------

" Anh hai, anh Leo, em đi học đây " - An Vy mặc đồng phục chỉnh tề đi xuống cầu thang đi vào phòng ăn nói với hai người 

" Ngồi xuống ăn xong rồi hai đưa đi " - Kevin cầm chiếc điện thoại lướt xem tin tức rồi quay sang nhìn nó

" Không cần đâu, em tự đi được rồi. Vết thương trên trán em cũng đỡ nhiều rồi. Hai hôm nữa là có thể tháo băng y tế ra rồi mà " - An Vy mè nheo nhìn hắn rồi nháy nháy mắt với Leo như muốn anh nói đỡ cho

" Phải đấy, vết thương thì đỡ nhiều rồi. Nhưng đi một mình thì không được. Ngồi xuống ăn đi " - Leo cười nhìn nó làm nó phát hờn. Tưởng là anh sẽ giúp nó chứ.

" Nhưng mọi người cứ nhìn em hoài " - An Vy hậm hực đi vào ghế ngồi dậm chân nhìn Kevin. Vì sự hiện diện của hai người mà nó thành tâm điểm chú ý của mọi người trong trường làm nó khó chịu không tả nổi. 

" Vậy chọt mắt bọn họ ra sẽ không nhìn em nữa " - Kevin nửa thật nửa đùa đặt chiếc điện thoại xuống nhìn nó nhéo mũi - " Ăn nhanh đi còn đi học "

Biết là không thể xin xỏ anh trai, nó nhanh chóng đổi mục tiêu sang Leo nhưng bất thành. Leo cười lắc đầu nhìn nó rồi gọi người mang đồ ăn ra. Nó chỉ còn biết an phận ngồi ăn và tiếp tục để hai người hộ tống đến trường. 

Hôm nay trời vẫn còn mưa, nhưng nó đã cầm sẵn chiếc ô để phía sau. Kevin vừa dừng tay lái nó đã mở cửa phi ra ngoài:

" Hai không cần tiễn em đâu. Em có ô rồi. Tạm biệt anh hai, tạm biệt anh Leo. " 

Nó phi ra rồi đi lên phía cửa ghế lái phụ cúi đầu xuống nói rồi vẫy vẫy tay chào hai người rồi chạy vụt đi.

" Con bé này giống cậu đấy " - Leo bật cười nhìn qua tấm kính thấy nó đang chạy rồi quay qua Kevin nói 

" Phải. Làm cái gì cũng thật xuất sắc mà " - Kevin khóe môi cong lên mội nụ cười nhẹ rồi lái xe rời đi.

An Vy nhanh chóng đi vào lớp đã nhìn thấy Hải Minh quay ra vẩy tay với nó. Nó cười rồi đi tới treo cái ô lên dàn rồi đi về chỗ ngồi.

" Cậu ăn gì chưa? " - Hải Minh quay sang hỏi nó. 

An Vy cười gật nhẹ đầu rồi để cặp xuống ghế. Nó khẽ liếc nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, hắn vẫn chưa đến. Nó buồn bã lôi cuốn tập ra đọc lại bài. Tiếng trống lại vang lên, Thái Điệp và Bảo Nam cùng lúc cũng vừa tới. 

" Sao hôm nay hai người đi muộn thế? " - An Vy vừa hỏi vừa lau nước trên người Thái Điệp 

" Ngủ quên " - Thái Điệp vừa thở gấp vừa nói 

" Cậu cũng ngủ quên luôn sao? " - An Vy đưa sấp giấy qua cho Bảo Nam rồi nghệch mặt ra hỏi

Bảo Nam cười trừ gật gật đầu. Nó lắc đầu bó tay với hai đứa này. Ánh mắt nó đột nhiên liếc qua chỗ hắn. Cả tuần nay trời mưa nên Bảo Nam, Thái Điệp không đi chung với hắn nữa. Lẽ nào hắn cũng ngủ quên? An Vy rút máy ra nhìn vào màn hình điện thoại đã 8 giờ 4 phút. Nó bấm vào số Khánh Anh chần chừ không biết có nên gọi không. Thì Thái Điệp quay xuống nói làm nó giật mình bấm vào nút gọi. Chết rồi! Đổ chuông rồi. Nó hốt hoảng tắt máy rồi tắt nguồng điện thoại luôn. 

" Cậu sao thế? Có nghe tôi nói gì không? " - Thái Điệp khua khua trước mắt nó. Bây giờ nó mới nhìn lên Thái Điệp.

" Hả? Cậu nói gì? Mà.. Hôm nay sao cậu ta không đi học vậy? " - Nó vừa nói vừa chỉ qua chỗ hắn

" Tôi không biết " - Thái Điệp lắc đầu rồi quay lên, cô khẽ thở dài một cái. An Vy khó hiểu nhìn Thái Điệp rồi đúng lúc đó giáo viên bước vào. Mọi người lại tiếp tục một buổi học mệt mỏi.

Buổi sinh hoạt chiều nay được nghỉ vì cả Ngọc Ngân và Vũ Phong đều không có mặt. Vì thế nên cả trường được nghỉ chiều nay.

" Để tôi đưa cậu tới nơi này " - Hải Minh mang cặp lên đi tới chỗ nó

" Bây giờ á? " - Nó ngước lên nhìn Hải Minh 

" Ừ " - Hải Minh cười rồi kéo nó ra ngoài. 

Thái Điệp nhìn theo nó buồn bã. Tại sao bây giờ quan hệ của bốn đứa bọn nó lại thành ra như thế này? Cô rất nhớ những ngày trước đây. Bảo Nam đi tới xoa xoa đầu Thái Điệp rồi nắm lấy tay cô đi ra.

--------------------------

Hải Minh đưa nó tới một khu rừng nhỏ. Cậu kéo ô ra rồi đi tới che cho nó rồi dẫn nó đi vào. An Vy thắc mắc nhìn xung quanh rồi bước theo cậu. Đi được một lúc thì có một ngôi nhà nhỏ màu trắng có hàng rào bao bọc, xung quanh được trồng rất nhiều loài hoa. An Vy ngơ ngẩn ngắm nhìn. Ở đây còn có hoa hồng xanh nữa, rất rất nhiều loài hoa, rất nhiều màu sắc sặc sỡ. 

Hải Minh dẫn nó đi vào trong. Căn nhà nhỏ nhưng rất đầy đủ tiện nghi và ấm áp. Nó thích thú đi tham quan ngồi nhà một lượt.

" Cậu thích không? " - Hải Minh cười rồi nhìn nó 

An Vy gật gật đầu lia lịa, căn nhà này tạo cho người ta cảm giác rất ấm áp rất thoải mái. Hải Minh cười rồi kéo nó đi tới bàn ăn cạnh cửa sổ, cậu mở cửa ra, bên ngoài là một vườn hoa sặc sỡ, những hạt mưa rơi xuống như đang vui đùa cùng chúng. An Vy thích thú nhảy cẫng lên. Hải Minh bật cười trước vẻ trẻ con của nó rồi anh đi tới đeo tạp dề vào người rồi bắt đầu làm bữa trưa cho nó. Mùi thơm của thức ăn sộc vào mũi nó, kéo ánh nhìn của nó quay qua Hải Minh:

" Cậu biết nấu ăn á? "

" Một chút " - Hải Minh cười nhìn nó rồi tiếp tục công việc của mình. Còn nó hết nhìn ngắm những bông hoa rung rinh dưới mưa lại chống cằm lên nhìn bóng dáng Hải Minh đang nấu ăn. Cảm giác thật bình yên! Nó cười mỉm, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái và có chút ấm áp, hạnh phúc. 

Một lúc sau Hải Minh mang ra một dĩa thịt bò sào, một tô canh cùng dĩa trứng ốp lết. 

Cậu gỡ tạp dề ra rồi ngồi xuống ghế đối diện với nó cười nhẹ:

" Trong tủ chỉ còn từng này thôi, cậu ăn tạm "

" Thơm quá đi mất. Tôi thử nhé " - An Vy vui vẻ cầm đũa lên và ăn. 

Hai người vừa ăn vừa vui vẻ kể hết chuyện trên trời dưới đất, vừa nhìn ngắm vườn hoa xinh đẹp. Đã lâu rồi nó chưa được vui như vậy.

Dùng xong bữa, hai người lại cùng nhau đi ra phòng khách cùng xem phim, đánh cờ vua rồi đọc sách. Không khí trong lành, yên tĩnh không ồn ào, xe cộ khói bụi tấp nập làm cho nó chỉ muốn ở mãi nơi đây. Xung quanh ngôi nhà nhỏ là vườn hoa ngát hương đủ sắc, phía ngoài lại là đồng cỏ xanh mơn mởn. Đây đúng là cuộc sống mà nó mơ ước. 

An Vy đưa cuốn conan xuống đến sống mũi liếc qua Hải Minh, trông cậu lúc tập trung đọc sách thật cuốn hút. Cảm nhận được nó đang nhìn cậu. Hải Minh lên tiếng làm nó giật bắn mình.

" Mặt tôi có dính gì à? " 

" À.. À không. Sao cậu lại biết tôi thích cuốn truyện này mà chuẩn bị vậy? "

" Tôi từng ngồi chung với cậu mà " - Hải Minh đặt cuốn sách xuống xoa đầu nó cười 

" Nhưng mà căn nhà này? " - An Vy cười nhẹ nhìn cậu rồi nói nhỏ

" Tôi đã nhìn thấy bức tranh mà cậu vẽ. " - Hải Minh nói rồi cầm lấy hai tay nó nhìn thẳng vào mắt nó - " Tôi muốn... Mang lại những gì hạnh phúc cho người con gái của tôi "

An Vy chớp chớp đôi mắt rồi nhìn ra hướng khác, trong lòng cảm thấy rất vui. Nó lại nhớ đến lúc Hải Minh đã ôm lấy nó để che chắn nó trước những quả golf. Nó mỉm cười hạnh phúc. 

" Tôi muốn ra bên ngoài chơi "

" Không được, trời đang mưa " - Hải Minh sờ nhẹ lên trán nó rồi nói - " Không thể để ướt được "

Nó ngước đầu lên như cố nhìn trán nó, nó muốn gỡ phắc cái băng y tế trên đầu nó quá. 

Hải Minh nhìn nó như vậy thì không đành lòng, nói:

" Vậy đứng ngoài hiên đi. Cậu vẫn có thể hứng mưa "

An Vy nghe xong thì vui mừng chạy ra. Hải Minh cười rồi cũng đi theo nó.

Ở một nơi khác... 

" Tiểu thư đã về chưa? " - Kevin từ ngoài đi vào hỏi một người hầu

" Tiểu thư vẫn chưa về ạ " - Người hầu nữ cúi đầu nói 

" Muộn như vậy rồi còn đi đâu chứ? " - Leo sốt ruột nói - " Điện thoại lại tắt máy. "

Kevin thở hắt ra một cái rồi đi đến ngồi lên ghế sofa gọi cho trợ lý của mình cho người đi tìm nó. Bây giờ trong lòng anh như lửa đốt. Nếu em gái anh lại sảy ra chuyện gì nữa anh nhất định không nhẹ tay với bất cứ kẻ nào! 

" Thiếu gia " - Tiếng bác quản gia lên tiếng kéo anh nhìn ra.

" Linda? " - Leo bất ngờ nói khi nhìn thấy cô cả người ướt sũng đi vào. 

Kevin bước nhanh tới phía Ngọc Ngân, lúc này người hầu đã đưa tới một chiếc khăn. Kevin vừa dùng chiếc khăn lau trên đầu cô vừa tức giận nói:

" Em đội mưa tới đây? "

" Rain đâu rồi? " - Ngọc Ngân bỏ qua lời Kevin mà ngước đầu lên nhìn Kevin như sắp khóc

" Rain vẫn chưa về nhà. Có chuyện gì sao? " - Kevin dừng tay đang lau nước trên đầu cô lại nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đang trắng bệch vì dầm mưa. 

" Hôm nay là 49 ngày của ông. Ken đã ở bên ngoài trời mưa suốt cả đêm qua. Bây giờ nó sốt rất cao. Sau khi làm lễ cúng cho ông xong lên phòng, nó mê man cứ gọi tên Rain. Anh mau tìm Rain về đi " - Ngọc Ngân mếu máo nói trong nước mắt. 

" Để tôi đi tìm " - Leo nghe xong thì chạy vụt ra bên ngoài 

Quay lại với An Vy...

Hải Minh cầm một đóa hoa hồng xanh quỳ trước mặt nó, trong căn nhà bé nhỏ lung linh ánh nến. Nó vừa bước ra từ nhà tắm ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

Gương mặt cậu phảng phất nụ cười nhìn nó. Nó bối rối cúi đầu ngượng ngùng.

" Làm bạn gái tôi nhé "

Giọng nói ấm áp của Hải Minh vang lên, trong lòng nó đã có chút động tâm. Nó ngước lên nhìn cậu rồi cười nhẹ nhận lấy bó hoa. Hải Minh cười tươi đứng dậy. Nó cũng nhìn vào gương mặt của cậu nở một nụ cười hạnh phúc.

" Á chết rồi " - Đột nhiên nó nhớ lại thốt lên rút chiếc điện thoại trong túi ra - " Tôi quên báo cho anh hai. Chắc hai lo lắm "

Nó bật nguồn lên. Ôi mẹ! 325 cuộc gọi nhỡ. Trong đó có cuộc gọi nhỡ... Của hắn?! Nó bàng hoàng nhìn vào điện thoại để xem cho kĩ. Đúng là số điện thoại của hắn. Đúng lúc đó Leo gọi tới. Thôi kệ, phải báo cho anh hai trước đã, nó nghĩ rồi liền đưa máy lên nghe điện thoại của Leo.

" Dạ em... "

Nó chưa kịp nói gì đầu dây bên kia đã cắt lời. Gương mặt nó đột nhiên tối lại, bó hoa trên tay cũng đã rơi xuống đất. Một giọt rồi hai giọt nước mắt đã rơi xuống. Hải Minh lo lắng nhìn biểu hiện của nó, lay nhẹ cánh tay nó:

" Rain, Rain. Không sao chứ? "

Hải Minh đưa tay ra lau đi hàng nước mắt của nó, rồi lại tới hàng nước mắt khác cứ tuôn ra.

An Vy buông tay đang cầm chiếc điện thoại xuống. Miệng mấp máy " Ken... Ken " làm Hải Minh khựng lại. Cậu đã hiểu lí do vì sao nó lại như vậy.

An Vy quay người định chạy đi thì Hải Minh đã cầm lấy tay nó:

" Giữa tôi và Ken, em chỉ có thể chọn một người? "

Nghe câu nói của cậu, nước mắt nó lại rơi nhiều hơn. Nhưng không chần chừ, nó lấy tay còn lại gạt tay Hải Minh ra nói:

" Tôi xin lỗi "

Sau đó chạy nhanh ra bên ngoài. Hải Minh nhắm mắt lại cười nhẹ, nước mắt cậu cũng đã rơi rồi. Bàn tay cậu buông lỏng xuống, tim cậu nhói đau. Cô ấy vốn không thuộc về cậu!?

Còn An Vy, nó chạy thật nhanh ra bên ngoài giữa trời mưa, bắt một chiếc taxi nhanh chóng trở về. Hai tay nó bấu chặt vào nhau. Đoạn đường dài đến mức quần áo, đầu tóc nó đã khô rồi. Nó cảm giác như nhà hắn trở nên vô tận.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự, nó đi xuống nhấn chuông liên tục. 

" Tiểu thư... " - Bác quản gia có chút ngạc nhiên, vui mừng mở cửa cho nó.

Nó cúi đầu chào bác quản gia rồi chạy nhanh vào nhà. Ba má hắn cùng bà nội thấy nó hớt hải chạy vào đều bất ngờ đứng dậy nhìn nó.

" Con có thể tiếp tục ở lại đây không? "

An Vy bật khóc nói trong nước mắt. Bà nội và mẹ hắn cũng nước mắt lưng tròng nhìn nó. Khánh An nhìn thấy nó thì vui mừng rồi lại thấy nó khóc nên đứng khựng lại.

" Con lên đi, nó ở trên kia " 

Ba hắn cũng vui mừng vì nó đã trở về nhưng người nó cần gặp nhất bây giờ là hắn!

An Vy cúi đầu rồi chạy nhanh lên cầu thang, bật tung cánh cửa phòng hắn ra. Nó chậm rãi đi vào, nhìn thấy bóng lưng hắn đang nằm quay ra phía ngoài, nó bước tới gần phía giường hắn. Nó leo lên giường quỳ thấp xuống bên cạnh hắn. Bàn tay nó run run sờ lên đầu hắn, rồi sờ lên gáy hắn. Vết bầm vẫn còn. Nước mắt nó lại rơi nhiều hơn. Người đã ôm lấy nó hôm đó là hắn. Người gọi cho anh trai nó tới cũng là hắn. Hắn luôn âm thầm quan sát, bảo vệ nó. Những lời Leo nói trong điện thoại lúc nãy lại vang lên trong đầu nó. Nước mắt nó rơi xuống người hắn. Hắn khẽ động đậy nằm ngửa ra. Nó lau vội nước mắt cầm lấy tay hắn, cả người hắn đang run lên. Tay còn lại sờ lên trán hắn, người hắn đang sốt rất cao.

" Cậu sao rồi? Ken " 

" Lạnh, lạnh "

Đôi môi hắn mấp máy nói trong vô thức. Nó vội lấy chăn đắp cho hắn rồi sờ lên trán hắn một lần nữa:

" Không được rồi, cậu sốt cao quá. Để tôi đi lấy khăn ấm cho cậu "

Nó tính quay người đi thì bàn tay hắn đã ôm lấy nó kéo lại, đôi mắt lờ mờ mở ra, đôi môi cũng chỉ mấp máy nói nhỏ:

" Đừng đi, đừng đi. "

Nó vội gật gật đầu rồi vòng tay ôm lấy hắn:

" Không đi nữa, tôi không đi nữa "

Hắn một tay ôm chặt lấy nó, một tay sờ lên má nó run run, bàn tay hắn nóng như lửa đốt. Đôi mắt hắn chỉ mở hé ra nhìn nó. Nó chớp nhanh đôi mắt để không bật khóc trước mắt hắn. Hai tay cầm chặt lấy tay đang sờ lên má nó của hắn. Không được, không được, người hắn bây giờ sốt rất cao. Nó chống tay ngồi dậy thì hắn siết tay qua người nó kéo nó xuống, hắn yếu ớt hôn lên đôi môi ấm nóng của nó. Nó tròn mắt nhìn hắn. Hắn xoay người nằm nghiêng về phía nó, hai tay ôm chặt nó vào lòng rồi hôn nhẹ lên vết thương trên trán nó.

" Em đừng đi đâu nữa. " 

Nói xong hắn nhắm mắt lại. Không gian yên lặng tới mức nó cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn. Nó có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng bây giờ đây nó cũng chỉ muốn được nằm trong vòng tay hắn. Cảm nhận được hơi ấm từ người hắn. Vậy là đủ rồi. Nó vòng tay ôm chặt lấy người hắn, vùi đầu vào lòng hắn, cảm nhận từng nhịp đập của con tim hắn! Ở trong lòng hắn thật Ấm áp và hạnh phúc!