" Chị đang ở đâu? "
"..."
" Đã gặp rồi "
"..."
" Không tính nói ra sao? "
"..."
" Được. Lát gặp "
Khánh Anh vừa dứt lời thì cúp máy đặt lên bàn, tựa lừng vào ghế, hắn đưa tay lên day day hai thái dương. Sau đó đẩy ghế đứng dậy mở cửa vào phòng đối diện nhưng chẳng có ai.
" Đi đâu rồi? " - Hắn lẩm bẩm rồi kéo cửa lại đi sang phòng bên cạnh.
Vừa tới trước cửa, tiếng hét của Khánh An làm hắn giật bắn chạy nhanh vào phòng:
" Camella, sao thế? "
" Ơ anh hai " - trên tay Khánh An vẫn còn cầm búp bê đưa lên gãi gãi mũi, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Khánh Anh. An Vy cũng ngẩn người nhìn hắn vì hắn mở cửa gấp nên tiếng động lớn làm hai chị em nó giật mình. Nhìn thấy đôi mắt không hiểu chuyện gì của hắn, nó mới lên tiếng:
" Chơi đồ hàng thôi mà, gì mà căng thẳng vậy? "
Khánh Anh bây giờ mới nhìn lại hiện trường, trên giường Khánh An tùm lum đồ nhựa. Hắn khẽ thở ra một cái rồi bước hẳn vào phòng khích bác nói:
" Cô còn bé quá nhỉ? "
An Vy nghe xong lườm hắn một cái. Khánh An chạy lại mép giường ôm lấy cổ Khánh Anh:
" Anh hai, công chúa vừa bị té xuống nước, hoàng tử đã cứu công chúa đó "
Hắn nghe Khánh An nói mà đầu óc choáng váng. Tiếng hét vừa nãy là tiếng hét rơi xuống hồ của Khánh An đó sao? Hai chị em nhà này xem phim cổ tích lắm giờ bị nhiễm rồi sao? Hắn muốn khóc ròng trong lòng, để em gái ở gần nó đúng là không an toàn mà. Nhéo mũi Khánh An một cái, rồi Khánh Anh bế cô bé lên:
" Camella ngoan, bây giờ chị Rain phải học bài. Camella qua phòng bà nội chơi nhé "
" Vâng ạ " - Khánh An ngoan ngoãn hôn má Khánh Anh. Khánh Anh cười đặt cô bé xuống, cô bé liền nhón chân hôn má An Vy đang ngồi trên giường cúi xuống cười. Sau đó lon ton chạy đi.
" Còn nhìn nữa, đi học thôi " - Khánh Anh quát nhẹ nó một cái, nó quay lại lườm Khánh Anh rồi vùng vằng đi ra khỏi phòng. Khánh Anh bật cười nhìn theo rồi đi ra kéo cửa lại.
" Tôi ngồi ở đâu? " - An Vy ôm sách vở vào phòng hắn, nhìn thấy hắn đang chăm chú học bài rồi nhìn quanh chẳng có cái ghế nào liền hỏi.
" Chiếc ghế lù lù đó mà không thấy à? " - Khánh Anh vẫn cúi đầu học chả buồn nhìn lên.
" Đâu? " - An Vy ngơ ngác nhìn lại
" Bên phòng cô đấy, tự lấy mà ngồi " - Khánh Anh bây giờ mới đưa cái mặt lên nhìn nó. Nó tức giận biết ngay hắn đồng ý với cô giáo chỉ để hành nó thôi mà, nó trừng mắt nhìn hắn rồi giậm chân:
" Học mình đi. Tôi về "
" Okey. Ngày mai lên lớp tự xử nhé, đầu giờ thầy sẽ gọi người lên chữa bài đấy " - Khánh Anh ồ lên một cái gật gật đầu nói với nó, sau đó lại tiếp tục kéo ghế sát vào bàn học tiếp. Nó quay phắc lại đập cuốn tập vào bàn một cái thật mạnh:
" Xin lỗi nhé. Bổn tiểu thư không học thôi, chứ học thì cũng chả biết được hơn tí nào đâu. Có học hay không học thì cũng thế thôi. "
Nói xong nó quay ra cửa đóng cái sầm. Hắn ngơ ngác một lúc rồi phá lên cười. An Vy tức giận đùng đùng ngồi vào bàn quẳng hết sách vở đi chỉ bỏ lại cuốn tập tiếng anh để làm. Dù sao mấy môn tự nhiên có nhồi nhét như thế nào thì nó cũng không hiểu hết được với lượng kiến thức ngày hôm nay. Nhưng ngày mai thầy lại gọi nó lên nữa thì sao? Nó vò đầu bứt tai nhăn nhó mếu máo. Cho nó vào trường quốc tế sao còn cho nó vào chọn một của khối nữa chứ. Làm sao nó sống nổi? Càng nghĩ nó lại càng ấm ức mà úp mặt vào bàn học.
Còn hắn đã ra ngoài từ lúc nào. Nếu không có hẹn với Maris thì hắn đã giữ nó lại rồi.
---------
" Chị tới lâu chưa? " - Khánh Anh đi vào một quán trà sữa sang trọng, đảo mắt tìm kiếm một cô gái xinh đẹp rồi đi tới. Maris cười nhẹ rồi đứng dậy chúi người về phía trước ôm nhẹ lấy hắn.
" Cũng vừa mới tới. Gọi gì đi, hôm nay tôi mời " - Maris cười tươi rồi ngồi xuống ghế bắt chéo chân nói với hắn
Từ xa cũng có một cặp đôi đang nhìn về phía hắn.
" Kia chẳng phải Ken sao? " - Dĩ Mai đang chụp ảnh thì hơi nhíu mày chỉ tay về phía xa. Hải Băng và Hải My cũng vội quay lưng lại
" Lại là chị ta " - Hải Băng gắt lên một tiếng
" Có chuyện gì sao? " - Dĩ Mai hỏi lại
" Một năm trước bọn tôi gặp chị ta ở bữa tiệc sinh nhật của chị Linda. Hôm đó chị ta không những khoác lấy tay Ken mà còn trơ trẽn bảo là bạn gái của Ken. Trong khi đó chị Anna mới là bạn gái của Ken " - Hải Băng bực dọc kể lại.
" Thôi, chuyện quá khứ bỏ qua đi " - Dĩ Mai kéo nhẹ tay Hải My đang nhìn chằm chằm vào bên kia, mắt đã đỏ hoe rồi.
" Kế hoạch tạm thời phải dừng lại thôi. Anh Key đang cho người bảo vệ cô ta " - Dĩ Mai lại tiếp lời sau khi Hải My đã quay lại nhìn cô
" Anh Key rốt cuộc đang muốn làm gì? Đính hôn với cậu rồi mà còn như vậy à? " - Hải My tức giận nói
" Sau cái hôm đó anh ấy không còn tin tưởng tôi nữa. Cũng chỉ là bọn A5 thôi, chị Dĩ Xuyến xử lý được. Nhưng anh ấy dù sao cũng là hội phó hội học sinh, tình hình trong trường anh ấy nắm rất rõ. Phải tìm một thời gian phù hợp thôi " - Dĩ Mai nói trong lòng đã tức giận không thôi.
" Lần này không nên ra mặt. Tránh tình trạng trước đây lại lập lại "
" Yên tâm. Sẽ có người đứng ra nhận tội thay "
Sau màn trò chuyện kết thúc là nụ cười nguy hiểm của ba cô gái cùng ánh mắt sắc lạnh.
Chợt nhớ ra điều gì, Hải My vội quay đầu lại đã không thấy ai ở đó nữa. Cô vội bật dậy nhìn xung quanh:
" Đi đâu rồi? "
" Anh Key nói chị ta sắp về Mĩ. Đừng bận tâm vào còn người này. Nhưng tôi có cái này có thể giúp cậu sau này " - Dĩ Mai nói rồi lấy vòi khuấy khuấy li nước rồi đưa lên miệng uống sau đó đưa máy lên bấm gì đó
Hải My đưa máy ra xem tức giận đập bàn một cái rồi ngồi xuống. Nhìn mặt cô ta lúc ôm Ken, cô chỉ hận không thể giết được cô ta. Càng hận hơn là không có cả quyền ghen với hắn. Bao nhiêu tức giận cô đổ lên người An Vy, nắm chặt bàn tay lại, cô nghiến răng:
" Tất cả là do cô ta "
----------
Ở một nơi khác không khí lạnh lẽo bao trùm lấy căn phòng. Hắc xì...hắc xì...
" Con bị ôm sao? " - Hoàng Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn Vũ Phong đang đứng đối diện rồi cúi đầu xuống chiếc máy tính, bàn tay vẫn đang bấm vào bàn phím máy tính rất thuần thục
" Con không sao " - Vũ Phong nói rồi tiếp lời khi không nghe ông nói gì thêm " - " Ba có chuyện gì muốn nói với con? "
" Ta đã bắt tay vào thực hiện kế hoạch rồi. Nhưng chắc có lẽ là thiếu vốn. Một tháng sau con hãy qua Mĩ tìm cậu của con giúp đỡ "
Vũ Phong nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu:
" Con biết rồi "
" Vậy con ra ngoài đi, ta còn có việc cần giải quyết "
Vũ Phong gật nhẹ đầu rồi đi ra, đóng nhẹ cửa lại. Cậu thở dài rồi mệt mỏi đi về phòng. Ngoài mặt cậu rất muốn trả thù nhưng trong lòng đã không muốn tiếp tục cuộc chiến này nữa, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
-------------------------------------
Quay lại với An Vy, nó xoay qua xoay lại trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Mò mẫm chiếc máy sau đó tắt nhạc đi, úp mặt vào gối chán nản. Nghĩ lại điệu cười lúc trên lớp nó lại phát hoảng vội bật người dậy
" Làm sao đây? Làm sao đây? Hay là... Copy của hắn? "
Nó lầm bầm trong phòng tối. Rồi kéo chăn ra lò mò xuống giường. Nghĩ là làm, nó lén lút mở hé cửa nhìn sang phòng đối diện. Phòng hắn đã tắt bóng rồi, chắc hắn cũng đã ngủ. An Vy cười khì rồi bước ra khỏi phòng, nhón chân đi tới lén lút mở hé cửa phòng hắn chui đầu vào phòng tối om, chẳng thấy gì, nó gọi khẽ:
" Ken ơi,Ken à? "
" Ken à, Ken ơi? Ken à ơi? "
Gọi một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì, nó mới chui hẳn vào khép hờ cửa lại. Mò mẫm luồn theo tường tới bàn học của hắn.
* Bộp *
" Ui za "
Đầu nó đập trúng cái gì đó nhăn nhó kêu một tiếng liền đưa tay lên bịt miệng lại. Vẫn không có tiếng gì phát ra, nó an tâm cúi người nhón chân dọc theo bàn tìm chiếc cặp của hắn. Nó vừa sờ được vào cặp hắn vui mừng muốn nhảy cẫng lên. Đưa tay mở cặp ra vừa lần mò vào cặp nó lại nhăn nhó, nhiều cuốn thế này phải làm sao? Thôi cứ lấy hết cho chắc, chép xong trả một thể! Nghĩ là làm, nó rút hết tất cả cuốn tập kéo ra vui mừng hất tóc một cái.
" Áaaaa cứu tôi "
Chưa kịp đi thêm bước nào, một bàn tay đã kéo nó ào một cái về phía hắn, chân nó chéo vào nhau ngã nhào về phía hắn.
* Bộp *
Tiếng những cuốn sách rơi xuống sàn vang lên, sau đó hắn liền cảm nhận được nó đang vòng tay ôm lấy cổ hắn. May mà chiếc giường cạnh đó nếu không nó đã làm cho hắn nhập viện rồi. Vừa ngã nhào xuống giường, hắn đã đưa tay lên bịt miệng nó:
" Nói nhỏ thôi. Camella đang ngủ bên cạnh " - Nói xong câu này, hắn an tâm thả tay trên miệng nó ra rồi tiếp lời - " 113 đi "
" Hả? "
Nghe thấy tiếng hắn, nó mới giám mở mắt ra nhìn, vừa nãy nó bất ngờ bị kéo còn chéo chân suýt ngã à không ngã rồi, trong bóng tối không xác định được có những gì xung quanh làm nó sợ chết khiếp, may quá, nó không sao, nhưng mà, nó đang đè lên người... Hắn sao?
" Bắt trộm "
Nó còn chưa hoàn hồn, tiếng của hắn lại cất lên làm nó phát hoảng. Hai tay đang ôm cổ hắn vội rụt lại định bỏ chạy thì hắn đã nhanh tay ôm lấy eo nó, tay còn lại kê sau đầu nhìn về phía trước mặc dù không thấy rõ nó nhưng có thể cảm nhận được nhịp tim nó đang đập nhanh, có thể gần gũi nó, cảm nhận được nó vậy là đủ rồi.
" Muốn chạy sao? "
Mặt nó đã đỏ ửng lên ngượng ngùng vì bị hắn phát giác còn bị vòng tay hắn ôm chặt lấy eo cố định trên người hắn còn thêm hơi thở của hắn làm nó lúng túng ấp úng:
" Tôi...tôi chỉ lấy chút đồ "
" Từ bao giờ đồ của cô lại bỏ ở phòng tôi vậy? "
" Tôi... Bỏ tôi ra đi "
Nó biết bây giờ không thể nói lí với hắn liền vùng vằng nói lớn cố thoát ra khỏi tay hắn. Nhưng hắn lại càng siết chặt tay hơn, tay kia đã đưa xuống bịt miệng nó lập lại lời nói trước:
" Camella đang ngủ bên cạnh "
Nó gật gật đầu để Khánh Anh thả tay bịt miệng nó ra, bây giờ nó mới lí nhí nói:
" Tôi chỉ...chỉ muốn mượn cuốn tập "
Nghe thấy lời nó nói, hắn bật cười nhẹ. Từ lúc nó mở cửa ra hắn đã biết rồi, chỉ là muốn biết nó muốn làm gì mà thôi.
Cảm nhận được hắn đang cười. Bàn tay vẫn còn đặt trên ngực hắn đưa lên đập một cái cáu:
" Cười gì? Thả tôi ra "
Hắn chúi đầu về phía trước sát mặt nó nói làm nó giật bắn lên
" Có thật cô vào đây chỉ có một mục đích đó không? Nửa đêm nửa hôm vào phòng con trai chỉ để TRỘM cuốn tập thôi à? Hay cô có ý gì với tôi đúng không? "
Hắn nói ào ào còn nhấn nhá làm nó xấu hổ phát khóc, tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy eo nó làm nó không thể quay ngang quay dọc đành lên tiếng:
" Cần cù bù thông minh "
Nó nói như mếu. Hắn cảm nhận được thì cũng không muốn làm khó nó nữa đành lưu luyến buông nó ra.
Chỉ đợi có thế nó liền bật dậy khỏi người hắn để chạy đi.
" Khoan đã " - Hắn ngồi nhanh dậy cầm lấy tay nó kéo đến bàn học
" Gì nữa? " - nó mếu máo nói biết ngay hắn sẽ không tha cho nó dễ dàng như vậy mà
Hắn bật đèn học lên, gương mặt ửng đỏ của nó cũng bị rọi rất rõ nét. Hắn nhìn mà chỉ biết cố nín cười nhặt đống vở bị nó quẳng trên sàn lên rồi lấy cuốn tập bỏ ngay ngắn trên bàn đưa cho nó:
" Đây mới là cuốn tập hóa "
" Không cần " - An Vy thẹn quá hóa giận quát nhẹ hắn rồi quay đi
Khánh Anh vội giữ tay kéo nó lại đặt cuốn tập lên tay nó:
" Cô Chi đã giao nhiệm vụ cho tôi kèm cô, cô mà không làm được ai gánh tội? "
" Vậy là cậu năn nỉ tôi cầm đấy nhé " - An Vy hắng giọng một cái rồi cầm lấy cuốn tập
Khánh Anh gật gật đầu nhìn nó nói:
" Chứ sao nữa. Năn nỉ cô đấy, nhớ chép đầy đủ. Cô còn là hôn thê của tôi, tôi không muốn mất mặt "
" Nè " - An Vy tức giận quay lại lườm hắn quát. Biết ngay hắn chả tốt đẹp gì mà.
Nhìn thấy điệu bộ của nó hắn bật cười xoa xoa đầu nó rồi đẩy nó ra khỏi phòng:
" Muộn rồi, học nhanh còn ngủ "
Vừa ra khỏi phòng hắn nó đã chạy ào về phòng nó đóng sầm cửa lại trèo lên giường trùm chăn lại. Nó nói mà như muốn hét lên " Rain ơi là Rain. Dù mày có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết xấu hổ "
Hắn đứng ngoài cửa nó bật cười, chỉ giỏi chế lời người ta thôi. Đáng yêu thật. Vừa nãy hắn về đã muốn đưa qua cho nó nhưng Khánh An đã lao ra ôm lấy hắn đòi ngủ với anh trai nên hắn đành để cuốn tập trên bàn cho nó. Chuyện bé gì vào tay nó cũng đều thành đại sự. Hắn cười nhẹ rồi quay về phòng ôm Khánh An ngủ.