Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 37: Ghen?

Khánh Anh đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, tay phải chống cằm, tay trái vuốt vuốt mái tóc mền mượt của Khánh An đang ngồi trên chân hắn dựa người vào hắn vừa ăn bim bim vừa xem phim cười nắc nẻ. Hắn khẽ di chuyển ánh nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường, trong đáy mắt đang tối sầm lại, hắn lầm bầm:

" Bây giờ còn chưa chịu về nữa sao? "

Khánh An đang xem phim thì nghe thấy liền ngẩng cổ lên nhìn anh trai đang trầm tư nghĩ gì đó, cô bé hỏi:

" Hai nói gì thế ạ? "

" À, có gì đâu. " - Khánh Anh xoa xoa trán Khánh An rồi như sực nhớ ra điều gì, Khánh Anh bế Khánh An quay người lại với mình, đưa điện thoại lên lắc lắc trước mặt cô bé - " Em có muốn gọi cho chị Rain không? "

" Dạ không " - con bé đáo để nói rồi che miệng tủm tỉm cười. - " Anh hai có muốn gọi cho chị Rain không ạ? "

Khánh Anh nhéo má cô bé rồi làm mặt nhăn cười sau đó bấm máy gọi cho Rain rồi bật loa to đưa cho Khánh An. 

Khánh An nhận lấy máy rồi quỳ gối cao trên chân hắn, một tay ôm cổ Khánh Anh, một tay đưa điện thoại lên tai.

" Alo, có chuyện gì? " - giọng An Vy vẫn bực tức vang lên trong điện thoại 

" Chị Rain ơi, là Camella nè. Bao giờ chị về nhà với Camella? " - Khánh An vừa cười mỉm nhìn anh trai vừa nói. Khánh Anh thì gật gật đầu liên tục tỏ vẻ hài lòng

" A bé con của chị. Chị sắp về tới rồi, bé con còn chưa ngủ sao? " - đầu giây bên kia vang lên một chất giọng nhẹ nhàng vui tươi, khác hẳn hồi nãy

" Chưa ạ. Camella đang xem phim với anh hai ạ " - Khánh An vừa nói vừa nhìn môi Khánh Anh đang mấp máy nhắc rồi tiếp lời - " Camella nhớ chị lắm. Chị về nhanh đi " 

" Được rồi, chị về với bé con nhanh đây. Chị cúp máy nhé. Chụt " - An Vy nói rồi hôn vào điện thoại sau đó tắt máy 

Khánh Anh đưa ngón cái lên trước mặt Khánh An rồi vui vẻ bế Khánh An ngồi lại vị trí ban đầu để xem phim tiếp. Khánh An thì cứ ngẩng cổ lên hỏi:

" Anh hai nhớ chị Rain hả? "

" Không có. Xem phim đi tới đoạn hay kìa " - Khánh Anh nhéo má lúm của cô bé rồi dụ cô bé xem phim 

" Không nhớ sao ạ? Có nhớ không? Có nhớ không? " - Khánh An cứ ngẩng cô lên hỏi. Khánh Anh cười khổ hôn má cô em gái tinh ranh của mình rồi ôm Khánh An vào lòng tựa vào ghế xem phim tiếp

------------

" Camella gọi à? " - Hải Minh bước từng bước nhẹ nhàng rồi quay sang hỏi nó

" Bé con bảo nhớ tôi, gọi tôi về chơi cùng " - An Vy cười vui vẻ nhìn Hải Minh 

" Con bé có vẻ quý cậu nhỉ? " - Hải Minh lại tiếp tục nhìn phía trước rồi tiếp tục đi

" Con bé rất dễ thương " - An Vy bước đi bên cạnh Hải Minh vừa mỉm cười ôm con gấu bông mà vừa nãy hai người đoạt được ở trung tâm giải trí

Đột nhiên bước chân Hải Minh ngừng lại, nó cũng phản xạ có điều kiện dừng lại luôn:

" Có chuyện gì thế? "

Hải Minh quay sang đứng đối diện với Nó, đầu cậu hơi cúi xuống nhìn nó hỏi:

" Cậu đã có câu trả lời chưa? "

Nó lúng túng nhìn đi nơi khác rồi trả lời:

" Tôi... Tôi không biết nữa "

Hải Minh nhìn nó lúng túng thì cũng không muốn ép nó nói tiếp, thực sự nó cũng không hiểu tình cảm của nó thì làm sao nói rõ ràng với cậu? Chỉ biết bây giờ, hiện tại đây, người luôn đối xử tốt với nó là Hải Minh, nó rất quý mến cậu, quý mến hơn mức tình bạn... Nhưng không biết đã chạm đến tình yêu chưa? Hải Minh lại lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

" Không sao. Lúc nào cậu có câu trả lời thì hãy nói. Giờ tôi đưa cậu về nhà " 

Hải Minh nói rồi lại nghiêng người ý bảo đi tiếp thôi. Hải Minh và nó đang rảo bước trên vỉa hè, cũng sắp tới rồi, cả hai chìm vào im lặng cứ bước đi như vậy trong làn gió mát mẻ của màn đêm.

" Cậu vào nhà đi " - Hải Minh cười nhìn nó

" Vậy cậu về cẩn thận nha " - An Vy đứng đối diện cậu đưa tay lên vẫy vẫy cười rồi xoay người bước vào trong. Hải Minh đợi nó đi khuất rồi mới quay người lại đi về

Khánh Anh ở trên tầng hai nhìn xuống đã thấy tất cả. Thoáng chốc đôi mắt hắn đã tối sầm lại. Tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy? Bàn tay hắn đập mạnh vào lan can nhíu mày rồi quay vào trong. 

An Vy vừa về đã đi lên phòng Khánh An, nhìn cô bé ngủ ngon lành bên con gấu bông bự bằng người cô bé, An Vy khẽ cười mỉm cúi đầu rồi hôn lên trán cô bé một cái - " Ngủ ngon nhé bé con "

" Cạch "

Đúng lúc đó thì Khánh Anh mở cửa xông vào, cầm lấy cổ tay nó kéo đi. Vì sợ Khánh An thức giấc nên nó nhăn nhó chịu đau mà đi theo hắn. Ra tới phía ngoài, Khánh Anh đấy An Vy ra đứng gần lan can đối diện với hắn, nói:

" Bây giờ cô là hôn thê của tôi, lại đi với người con trai khác tới giờ mới về mà xem được? Còn cười cười nói nói trước cửa vui lắm sao? "

Khánh Anh tuôn một tràng. An Vy vừa được Khánh Anh thả tay ra thì nhăn nhó xoa xoa cổ tay đang đỏ lên hình ngón tay của hắn mà gắt:

" Vậy lúc là hôn phu của tôi cậu cũng có bạn gái đấy, xem được à? "

Nó nói xong rảy rảy tay cho bớt đau rồi lườm hắn tính bỏ đi nhưng hắn nhanh tay đã giữ tay nó lại nhưng lực nhẹ hơn, giọng lạnh băng lên tiếng:

" Từ nay cấm cô đi về muộn như vậy nữa "

" Vậy tôi sẽ đi tới 1 giờ sáng là sớm chứ gì? " - An Vy bực bội mới lên tiếng chọc điên hắn rồi quay người lại gỡ tay hắn ra, hắn cũng quay người lại đối diện với nó, đôi mắt đã đỏ lên vì giận. An Vy lại tiếp lời: 

" Mà cậu đang ghen với tôi sao? Đang ghen hả? " - Nó cúi đầu ngước lên nhìn cho rõ khuôn mặt hắn, ngoài ban công lấp lóe ánh sáng nên nó không nhìn rõ mặt hắn

" Tôi không muốn cô làm mất mặt nhà tôi mà thôi " - Khánh Anh dứt khoát nói rồi bỏ đi. Thực ra vì hắn cao nên cúi đầu nhìn xuống nó, ánh sáng không chiếu đến mặt hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy nó rất rõ. Câu nói của nó cũng giống như nói trúng tim đen hắn mới bỏ đi, hắn cũng không hiểu sao bản thân lại làm như vậy. 

Nó nhìn theo bóng dáng hắn tức tối nói không ra lời, cái gì mà mất mặt chứ? Nó đâu có làm gì sai? Làm như nó là đứa con gái hư hỏng ấy. Nếu không vì gia đình hắn thì nó cũng không phải tới nơi này xa gia đình còn bị bắt cóc nữa chứ? Nó giậm chân rồi đùng đùng bỏ về phòng gọi cho ba mẹ. Giờ này mới có 9 giờ hơn thôi mà. 

Nó lăn lóc trên giường gọi cho ba mẹ xong rồi ôm lấy gối ôm nhìn ra bầu trời sao. Thôi kệ, ngày mai phải đi tới bữa tiệc đính hôn của Kay và Dĩ Mai nữa, nó nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ thiếp đi. Chỉ có hắn là trằn trọc gác tay lên trán mãi không ngủ được. Đưa mắt nhìn ra bầu trời đầy sao, trầm ngâm nằm như vậy. Một lúc lâu sau mới có thể đi vào giấc ngủ.