" Camella, lại đây với chị nào? " - Thái Điệp cười rồi đi tới bế Khánh An lên rồi đi lại chiếc ghế ngồi xuống, đặt cô bé ngồi gọn gàng trên chân mình. Thái Điệp vuốt cọng tóc cho Khánh An rồi nhìn kĩ khuôn mặt cô bé hơn
" Một năm qua Camella ở đâu? Với ai? Có bị ăn hiếp không? "
" Camella là tên của em á? " - Khánh An đưa đôi mắt ngây thơ ngước nhìn Thái Điệp. Bảo Nam thì đi lại phía sau lưng Thái Điệp, lấy chiếc khăn trên cổ Thái Điệp xuống rồi lau nước trên tóc cô. Đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn Khánh An.
" Đúng rồi. Là tên ở nhà của em đó " - Thái Điệp nhéo mũi Khánh An rồi hỏi tiếp - " Bây giờ Camella kể cho chị nghe xem nào? "
" An sống với với má Năm ở ven rừng đó ạ. Má Năm không nhìn thấy gì nữa. Má Năm đi cùng chị Bích Thảo lên núi và gặp được An sau đó đưa An về nhà má Năm. " - Khánh An vừa nói vừa nghịch hai sợi dây trên cổ áo Thái Điệp. Bọn hắn nhìn nhau xót xa cho cô em gái bé bỏng, chỉ có Khánh An là vẫn vui vẻ nghịch sợi dây mũ áo của Thái Điệp.
" Vậy rồi má Năm bị mù, ai lo cho Camella? " - Bảo Nam dịu dàng nhìn cô bé
" Chị Bích Thảo á. Chị Bích Thảo là con của má Năm á " - Khánh An ngẩng đầu lên nhìn Bảo Nam, Bảo Nam cười với cô bé rồi khẽ thở dài cúi đầu lau tóc cho Thái Điệp
Khánh Anh đi tới quỳ gối trước mặt Khánh An, bàn tay hắn cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Khánh An vuốt ve:
" Camella đã chịu nhiều cực khổ rồi. Từ giờ hai sẽ chăm sóc cho Camella chịu không? Hai sẽ đón cả chị Bích Thảo và má Năm cùng về, Camella chịu không? "
" Chịu ạ " - cô bé reo lên vui mừng. Bàn tay nhỏ xíu cứ vỗ vỗ vào nhau cười rất vui tai.
" Cạch "
Đúng lúc đó thì Ngọc Ngân, Minh Thiên cùng Bích Thảo bước vào, đi sau là một người tuổi trung niên.
" Rain đỡ hơn chưa? " - Ngọc Ngân lên tiếng
Khánh Anh nhìn sang An Vy rồi đứng dậy nhìn Ngọc Ngân:
" Vừa nãy đã ăn cháo, bây giờ đã ngủ rồi chị "
" Vậy để con bé ngủ đi " - Ngọc Ngân nói rồi nhẹ nhàng đi tới nhìn Khánh An - " Phải để con bé chịu khổ rồi "
" Chị muốn làm gì ạ? " - Bảo Nam hơi nhíu mày nhìn Ngọc Ngân
" Bệnh tình của Camella đã được Bích Thảo nói lại với bác sỹ, khả năng hồi phục là rất cao. Nhưng phải đưa con bé vào hoàn cảnh một năm trước mới có thể nhớ lại được. Vì lúc con bé hoảng loạn mới quên hết đi phần kí ức về trước, chỉ khi con bé giám đối diện thì mới lấy lại được phần kí ức đó" - Minh Thiên dõng dạc nói
" Không được " - Khánh Anh dứt khoát nói. Cậu không thể để em gái mình phải sợ hãi thêm một lần nữa
" Gần tới 49 ngày của ông rồi. Em không thể để Camella quên hết kí ức về ông được, trước lúc nhắm mắt tâm nguyện của ông vẫn là nhanh chóng tìm ra Camella. Ông rất yêu thương nó. Đây coi như là niềm an ủi cho ông đi " - Ngọc Ngân đi tới một tay cầm lấy cánh tay Khánh Anh, một tay xoa xoa phía lưng dưới vai hắn. Hắn nhìn sang Ngọc Ngân rồi nhìn xuống Khánh An đang ngồi gọn trong lòng Thái Điệp vẫn hồn nhiên cười với Thái Điệp. Hắn khẽ gật đầu rồi đứng sang một bên để bác sĩ đi tới. Người phụ nữ tuổi trung niên vừa nãy bước lên rồi ngồi xuống chiếc ghế Minh Thiên vừa đưa lại. Lấy trong túi ra một cái kẹo mút rồi đưa cho Khánh An:
" Cô bé đáng yêu, con có thích kẹo không? "
Khánh An reo lên rồi nhận lấy chiếc kẹo mà người phụ nữ đó đưa cho:
" Dạ có "
" Để chị bóc cho nào " Thái Điệp nhận lấy kẹo từ tay Khánh An rồi bóc ra đưa cho cô bé. Cô bé cầm lấy đưa vào miệng mút ngon lành
" Ngon không? " - vị bác sĩ cười nhìn Khánh An
" Rất ngon ạ " - Đôi môi chúm chím cứ chuyên tâm mút chiếc kẹo rồi trả lời
" An nói cho cô biết ba mẹ An tên gì được không? "
" Là má Năm á " - Cô bé ngoan ngoãn trả lời
" Không đúng. Má Năm chỉ là người nhận nuôi An thôi mà. Còn ba mẹ ruột của An đang tìm An đấy, họ đang rất đau khổ. Khánh An có cảm nhận được không nào? " - vị bác sĩ vẫn kiên nhẫn nhìn cô bé cứ chăm chú ăn kẹo.
" Vậy ba mẹ của An đâu? " - Bây giờ cô bé mới đưa chiếc kẹo mút ra rồi nhìn vị bác sĩ ngây thơ hỏi
" Cô sẽ nói cho Khánh An biết nhưng Khánh An phải trả lời cho cô biết một chuyện, sau đó chúng ta cùng đi tìm ba mẹ được không? " - vị bác sĩ
" Dạ được " - Khánh An chăm chú nhìn bác sĩ. Còn lại tất cả ánh mắt cũng đều nhìn vào Khánh An. An Vy cử động đôi mắt rồi từ từ mở ra, nhìn thấy cũng tự hiểu được mọi chuyện nên im lặng để bác sĩ chữa bệnh cho Khánh An.
Vị bác sĩ lại tiếp lời:
" Trước đây có một cô bé rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn nên được anh hai dẫn đi chơi. Anh hai đã đưa cô bé lên rừng chơi, ở đó có rất nhiều bươm bướm, rất nhiều rất nhiều bươm bướm đủ màu sắc. Cô bé muốn anh hai mình bắt chúng cho cô bé chơi, vì cô bé rất ngoan nên anh hai đã chiều cô bé chạy đi bắt bươm bướm cho cô bé, nhưng sau đó đã để lạc mất cô bé. Cô bé đó chính là Khánh An, Khánh An có biết cô bé đã đi đâu và làm gì không? " - vị bác sĩ vừa nói vừa thôi miên tâm trí Khánh An để cô bé bước vào đúng hoàn cảnh mà cô bé vừa được nghe. Cô bé chầm chậm nhắm mắt lại, tay vẫn ghì chặt cây kẹo trông rất đáng yêu. Thái Điệp vỗ về Khánh An để cô bé dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mọi người cứ nhìn nhau rồi lại nhìn Khánh An lo lắng. Khánh Anh nắm chặt hai bàn tay lại, ánh mắt đang lo lắng nhìn em gái mình, người hắn không tự chủ có chút gì đó run nhẹ. Chính bản thân hắn cũng đang nhớ lại năm xưa, lúc trở lại không thấy bóng dáng của Camella, hắn đã hoảng sợ đến chừng nào. Mồ hôi lạnh bắt đầu phát ra, thân thể hắn cứng đờ ra cứ nhìn chằm chằm vào Khánh An. Đột nhiên một bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay hắn đang nắm chặt lại hình nắm đấm. Hắn quay sang nhìn thì ra là An Vy. Mọi người đều đang chăm chú vào Khánh An nên không để ý nó đã ngồi dậy từ lúc nào. An Vy khẽ gật đầu ý nói mọi chuyện rồi sẽ ổn, bàn tay cô cầm chặt tay Khánh Anh đang run run, lạnh toát. Bên ngoài trời vẫn đang mưa.
Khánh Anh gật đầu với nó rồi cả hai cùng hướng ánh mắt vào Khánh An. Cô bé bây giờ đã có phản ứng, hai tay cứ giật giật, rồi lắc đầu liên tục, miệng mấp máy nói gì đó. Mọi người xung quanh đều cố gắng im lặng hết sức có thể để không đánh thức cô bé. Khánh Anh lại nắm chặt bàn tay lại hơn, cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn, An Vy cũng siết chặt tay hắn hơn. Một giọt nước mắt của cô bé đã lăn xuống, cô bé giật mình mở to mắt ra, hai tay nắm chặt lại, bàn chân co chặt vào nhau, thở gấp như vừa trải qua một cái gì đó rất đáng sợ. 1s... 2s... 3s... Khánh An bật khóc òa lên nức nở, miệng không ngừng gọi:
" Anh hai, anh hai cứu Camella "
Dường như đã định thần được, nhìn thấy đối diện là gương mặt của Khánh Anh, Khánh An đưa tay ra khóc lớn, miệng vẫn cứ gọi: " Hai ơi, hai ơi "
Khánh Anh thấy vậy liền buông tay An Vy ra bước nhanh tới đưa bàn tay ra ôm chặt lấy Khánh An. Cô bé cũng vòng tay ôm cổ hắn khóc lớn rồi ghì chặt lấy hắn sợ hãi.
" Không sao, không sao. Đã có hai ở đây rồi " - Khánh Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Khánh An. Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, còn cô bé vẫn cứ khóc lớn cứ luôn miệng gọi " Hai ơi ". mọi người đều hiểu nỗi sợ của một cô bé ba tuổi ám ảnh đến chừng nào. Ai nấy đều xót xa nhìn cô bé. Bây giờ Thái Điệp mới chú ý đến An Vy, cô vội đứng dậy đỡ An Vy ngồi lại giường khi sắc mặt nó vẫn còn chưa tốt lắm.
Ngọc Ngân vừa khóc lại vừa cười ôm lấy hai anh em:
" Tốt rồi. Tốt quá rồi "
Minh Thiên cười nhẹ rồi vỗ vỗ vào vai Ngọc Ngân. Vị bác sĩ cũng cười ngước lên nhìn cô bé đang khóc nức nở trong vòng tay Khánh Anh:
" Cô bé thật dũng cảm "
Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, Khánh An đã nín khóc. Khánh Anh ôm chặt ngang người cô bé, bây giờ cô bé mới ngửa đầu ra nhìn Khánh Anh, bàn tay bé xíu cứ sờ hết mắt lại sờ mũi Khánh Anh, lúc Khánh An một,hai tuổi cũng thường làm như vậy với anh trai. Cô bé không khóc nữa nhưng vẫn cứ nấc nhẹ, rất đáng yêu. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười nhìn cô bé.
Trời cũng đã chập chờn tối, bây giờ cũng đã 5:25 chiều rồi. Trời vẫn còn mưa nên chóng tối hơn.
" Xin phép bác sĩ, chúng tôi có thể mời bác sĩ ở lại dùng bữa được không? Sẵn chúng ta nói rõ hơn về tình trạng của Camella " - Ngọc Ngân đứng trước vị bác sĩ khẽ mở lời
Bác sĩ gật nhẹ đầu rồi đi ra cửa bước theo Ngọc Ngân, mọi người chào An Vy rồi cũng đi theo ra. An Vy còn mệt nên ở lại phòng nghỉ ngơi. Bảo Nam bế Khánh An rồi cùng Thái Điệp đi theo sau đó. Khánh Anh đỡ nó nằm xuống kéo chăn lên đắp ngang bụng nó. Hắn quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của nó rồi bất giác thấy khó chịu trong lòng, cô gái nhỏ này rất nhiều lần đã làm hắn rung động, làm hắn cười nhiều hơn, bây giờ lại vì hắn mà gặp nguy hiểm. Có quá nhiều chuyện làm hắn bỏ quên nó, nhưng từ bây giờ hắn muốn chăm sóc cho cô gái này, bảo vệ cô gái này. Hắn cúi đầu nhỏ nhẹ nói với nó:
" Ngủ thêm chút đi "
Nó gật đầu rồi nhắm mắt lại. Khánh Anh đợi nó ngủ rồi mới bước ra, khép hờ cửa lại rồi cũng đi ăn tối cùng mọi người.
Tại bữa ăn, Ngọc Ngân ngồi bên cạnh bác sĩ, bên cạnh là Minh Thiên rồi đến Thái Điệp, Bảo Nam, Khánh Anh và Khánh An. Bích Thảo đã về trước vì mẹ cô vẫn còn ở nhà. Mọi người nói chuyện rất vui vẻ.
" Tình trạng của Camella như thế nào rồi bác sĩ? " - Thái Điệp lên tiếng
" Rất tốt. Bệnh này không có di chứng đâu mọi người đừng lo. Trong thời khắc hoảng loạn, sợ hãi khiến cô bé không muốn nhớ đến nên đã gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời mà thôi " - vị bác sĩ giảng giải
" Như vậy là Camella đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi phải không? " - Khánh Anh gắp miếng thịt vào chén Khánh An rồi nhìn lên bác sĩ hỏi
" Đúng vậy. " - Vị bác sĩ cười hiền nhìn cô bé đã ăn rất ngon miệng không còn để tâm đến xung quanh đang nói gì
" Trời ơi lem hết ra miệng rồi kìa " - Ngọc Ngân bật cười rồi đưa cho Khánh Anh chiếc khăn. Mọi người đều nhìn lại phía Khánh An bật cười. Khánh Anh cũng cười nhận lấy chiếc khăn từ tay Ngọc Ngân rồi lau miệng cho Khánh An.
" Không biết nó em thằng Ken hay em con này nữa " - Minh Thiên bật cười khoác vai Thái Điệp đang ngồi bên cạnh
" Anh còn muốn ăn cơm không hay muốn húp cháo? " - Thái Điệp đang cạp chiếc đùi gà dở liền quay sang lườm Minh Thiên.
" Em dâu à, đừng manh động " - Minh Thiên cười trừ rồi thu tay về
" Ai là em dâu của anh chứ? " - Thái Điệp gồng cổ cãi lại
" Lúc bị trói thì nói yêu tao, giờ được thả rồi lại trở mặt " - Bảo Nam nói với giọng điệu giận dỗi làm Minh Thiên và Ngọc Ngân ồ lên
" Tỏ tình rồi sao? Ai trước vậy? " - Minh Thiên hứng thú hỏi rồi quay sang Ngọc Ngân - " Tao với mày cá không? Tao đoán em dâu "
" Thằng Kin ấy " - Ngọc Ngân cũng cười rồi hùa với Minh Thiên. Khánh Anh thì cứ lo sắn đồ ăn ra cho Khánh An. Thái Điệp xấu hổ cứ cúi gầm mặt xuống làm mọi người đều bật cười, vị bác sĩ cũng rất thân thiện, tuy có vẻ lớn tuổi nhưng rất tâm lí và hài hước. Mọi người nói chuyện vui vẻ cho đến lúc Hải My xuất hiện...
" Cô tới đây làm gì? " - Thái Điệp nhìn Hải My lạnh lùng nói
" tôi đến xem Camella như thế nào " - Hải My nói rồi cúi người cầm tay Khánh An nhưng Khánh Anh nhanh tay hơn bế nó lên rồi đưa tới cho Ngọc Ngân giữ:
" Chị chăm sóc nó giúp em "
Ngọc Ngân đưa tay ra bế Khánh An vào lòng rồi gật đầu:
" Chị biết rồi, em đi đi "
Khánh An hai tay cầm đùi gà đang ăn bây giờ mới ngước lên nhìn Khánh Anh:
" Hai đi đâu? "
" Hai đi có chút việc. Camella ăn ngoan đi nhé " - Khánh Anh nhéo mũi Khánh An rồi đi ra ngoài. Hải My cũng đi theo hắn
Hắn sải từng bước dài đi ra biển giường như hắn có rất nhiều chuyện để nói. Hải My phải chạy đi theo hắn mới kịp
" Anh đi chậm thôi " - Hải My gọi với rồi cúi đầu chạy đi theo sau hắn
Ra tới bãi cát, hắn quay đầu lại đợi cô đi lại gần, khuôn mặt lạnh băng nói:
" Từ nay trở về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Camella nữa. "
Hải My đi tới gần cầm lấy tay Khánh Anh rồi ngước đầu nhìn hắn:
" Chuyện không như anh nghĩ đâu, thực sự hôm đó em chỉ sơ ý để lạc Camella thôi mà. Em thực sự không cố ý. Ken, anh tha lỗi cho em được không? "
Khánh Anh hất tay Hải My ra rồi nói đầy oán hận:
" Cô đã lừa dối tôi một năm qua, mặc kệ Camella sống chết thế nào cô vẫn im lặng bỏ đi. Cô ở bên tôi nói cười như không có chuyện gì xảy ra? Không có một chút ân hận? "
" Nhưng em cũng vì lo nghĩ anh sẽ hiểu lầm em thôi mà. Vì em yêu anh, em yêu anh rất nhiều anh có hiểu không? " - Hải My bật khóc níu tay Khánh Anh
Khánh Anh nhếch môi cười rồi hất tay Hải My ra:
" Con người như cô vì sự ích kỷ của bản thân đến tính mạng của người khác cũng không màng tới sao? Kết thúc đi "
Khánh Anh cười nhạt rồi quay lưng đi. Hải My quỳ xuống ôm lấy chân Khánh Anh khóc nức nở:
" Đừng mà, đừng đi mà. Em sai rồi, đừng rời xa em mà. Anh đừng đi "
Khánh Anh cúi người gỡ tay Hải My ra rồi lạnh lùng đi thẳng. Hắn yêu hận rất rõ ràng, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ lừa dối! Trời lại bắt đầu đổ mưa xuống. Đến thật kịp lúc. Từng giọt mưa đổ xuống như trút. Hải My ngồi bệt xuống đất khóc lớn. Không còn biết đâu là mưa đâu là nước mắt nữa.
Quay lại với An Vy. Nó đang ngủ thì cảm nhận được ai đó đang nắm tay mình liền thức dậy nhìn xung quanh. Thì ra là Hải Minh.
" Cậu đến từ lúc nào thế? " - An Vy nhìn Hải Minh nói
" Được một lúc. Cậu khỏe hơn chưa? " - Hải Minh vừa nói rồi vừa đỡ nó dậy khi thấy nó đang chống một tay còn lại để ngồi dậy
" Tôi không sao. Đỡ nhiều rồi " - An Vy khuôn mặt nhợt nhạt cười nhẹ nhìn Hải Minh. Nó biết bây giờ cậu chắc đang cảm thấy có lỗi với nó nên cô cố gắng làm dịu đi
" Tôi xin lỗi... " - Hải Minh vẫn cầm chặt lấy tay An Vy
An Vy liền lên tiếng cắt ngang lời Hải Minh:
" Không liên quan đến cậu. Đừng nghĩ nhiều. Tôi biết phân biệt trắng đen rõ ràng. Không phải loại người vơ đũa cả nắm. Trước đây tôi cũng đã nói rồi, cậu không giống em gái cậu " - An Vy cười hiền
" Cậu có thể tha thứ cho nó được không? " - Hải Minh ngước nhìn An Vy
An Vy nhìn cậu một lúc rồi rụt tay lại. Sau đó đặt lên eo mình:
" Tôi ốm hơn trước phải không? Có xinh hơn không? - An Vy chớp chớp mắt nhìn cậu
Hải Minh bật cười nhìn nó. Cô gái nhỏ này thực sự luôn mang đến cảm giác thoải mái cho người khác. Rất hiểu chuyện và luôn nghĩ cho người khác. Rất đơn thuần, tinh khiết nhưng cũng rất tinh tế.
Hai người vui vẻ nói chuyện một lúc thì An Vy lại chóng mặt, có lẽ nó vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cơ thể nó vẫn còn mỏi mệt vì bị trói và bị bỏ đói.
" Cậu ngủ thêm đi. Ngày mai tôi lại đến tìm cậu " - Hải Minh đỡ nó nằm xuống rồi bất giác đưa bàn tay lên vuốt tóc nó.
An Vy cười nhẹ rồi gật đầu mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, nó vẫn còn muốn ngủ nữa, mắt nó cứ tríu lại.
Hải Minh nhìn ngắm nó đang say giấc rồi khẽ đặt lên tay nó một nụ hôn:
" Cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh "
Nhìn ngắm nó một lúc lâu Hải Minh mới rời đi, lòng tự nhủ sẽ không để nó gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa.