Quay trở lại với Thái Điệp, cô kéo Vũ Phong ra một khoảng đất trống rồi dừng lại.
" Em đưa anh ra đây làm gì? " - Vũ Phong nhíu mày
" Không biết nữa. Muốn hít khí trời thôi, căng thẳng quá mà " - Thái Điệp thả lỏng người hít một hơi thật sâu
" Con nhỏ này " - Vũ Phong lắc đầu rồi xoa xoa đầu cô
" Hôm nay không gây chuyện lại đi giải vây cho người khác sao? Đúng là có tiến bộ " - Vũ Phong cười rồi nhìn cô - " Nhưng mà hôn ước giữa Khánh Anh và Rain là sao? "
" Họ có hôn ước với nhau, từ thời ông chúng nó hứa hôn ý. Anh và Rain có mối quan hệ như nào vậy? " - Thái Điệp ngước nhìn Vũ Phong
" Nhà Rain ở ngay cạnh ngoại anh. Hè nào anh cũng về đó. Cô ấy rất dễ thương, rất tốt bụng, lại hậu đậu hay quên. Năm nào cũng thế, anh chỉ đợi đến hè để được về quê ngoại, gặp cô ấy thôi "
" Thảo nào cứ tới hè là anh lại mất tích. À sao anh lại không nói thật về gia đình anh? Rain có nói cho em biết anh mồ côi, đang ở với chú mà? Vậy người đàn ông trước đây em gặp sao anh gọi là ba? "
" Người đó là chú của anh. Anh cũng không hiểu sao chú lại bắt anh gọi chú là ba. Đến năm ngoái thì anh mới hiểu hết mọi chuyện. " - Vũ Phong thở dài nhìn xa xăm
" Anh đi đâu một năm trời vậy? Hiểu hết mọi chuyện là sao? Có dính líu đến Hải Minh sao? Mà hình như không phải năm ngoái... mà là năm kia, năm anh lớp 10 thì anh đã rất khác lạ rồi "
" Chuyện của anh không cần em bận tâm " - Vũ Phong lạnh lùng nói rồi quay lưng lại với Thái Điệp
" cái sẹo trên đầu em vẫn còn nè, năm em lên lớp 5, em bị tai nạn và được anh đưa đến bệnh viện, vì em hôn mê nên chưa thể tìm được gia đình, anh đã ở lại chăm sóc em mặc dù đó mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lúc em tỉnh dậy anh vẫn luôn túc trực bên giường bệnh. Rồi ba anh đã tới đưa anh đi. Em mãi không tìm được anh. Sau đó lên lớp 6, anh lớp 8 chúng ta mới chung một dãy học. Anh cũng đã rất vui khi anh thấy em khỏe lại. Có đúng không? " - Thái Điệp xoay người Vũ Phong lại - " Anh là một người hay cười, ấm áp và luôn giúp đỡ người khác. Nhưng bây giờ, anh không còn vui vẻ giống như trước nữa "
" Vậy thì sao? " - Vũ Phong nhướng mi
" Em không muốn anh như vậy " - Thái Điệp kéo tay Vũ Phong
" Thắc mắc của em sau này tự nhiên sẽ có câu trả lời " - Vũ Phong gỡ tay Thái Điệp ra rồi đi về lớp. Thái Điệp nhìn theo Vũ Phong thở dài rồi cũng quay bước về lớp
Tại một khoảng đất trống gần đó cũng đang có ba con người đang nói chuyện với nhau...
" Chị hẹn tôi ra có việc gì? " - Hải My cùng Hải Băng đi tới gần một cô gái đang đứng đợi đó
" Muốn cho cô xem cái này " - cô gái đó đưa cho Hải My chiếc điện thoại
" Cái gì thế này? Sao chị lại có những tấm hình này? " - Hải My tức giận ném chiếc điện thoại xuống sàn vỡ tan tành
" Cái đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta cùng chung một kẻ thù " - Cô gái đó xoay mặt lại nhìn Hải My cười
" Chị thì có liên quan gì tới cô ta? " - Hải Băng nghi ngờ lên tiếng
" Tất nhiên thì không liên quan tới tôi... nhưng lại liên quan đến em họ tôi " - cô gái
" Hèn nhát vậy sao? " - Hải My nhếch môi cười rồi xoay người bước đi, Hải Băng vội chạy theo. Hai người vừa đi khuất thì một cô gái khác bước tới nói:
" Dĩ Xuyến, chị làm tốt lắm "
" Chuyện mà mày nhờ sao chị có thể không làm tốt được chứ? Kĩ thuật chỉnh ảnh quả không tồi nha, chắc con nhỏ đó không xong với Anna rồi " - Dĩ Xuyến cười rồi hỏi tiếp " Nhưng sao mày không để tao xử lí con nhỏ đó mà phải mượn tay con Anna? "
" Anh Key sẽ không tha thứ cho em nếu em trực tiếp xử lí con nhỏ đó. Em đành phải làm vậy thôi " - Dĩ Mai nhếch môi nhìn Dĩ Xuyến - " Nhưng mà hôm qua chị tới khách sạn Nikko làm gì thế?
" Mày nghĩ xem? " - Dĩ Xuyến thở dài
" Lại hôn nhân chính trị sao? Mệt thật. Đi thôi " - Dĩ Mai khoác vai Dĩ Xuyến bước đi