Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 89: Người phụ nữ của tôi

*Chát.*
Khi người ta thẹn quá hóa giận thì đương nhiên sẽ dùng tới bạo lực để giải quyết vấn đề. Và vừa nãy, Bạch Nhược Y đã lãnh trọn một cái tát do chính tay Lại Minh San ban phát.
*Chát.*


Ngay sau đó một âm thanh ma sát giữa bàn tay và da mặt chạm mạnh vào nhau được vang lên. Nhưng lần này người bị ăn tát lại là kẻ vừa ra tay đánh người trước đó.
"Bạch Nhược Y mày dám đánh tao?"1


Lại Minh San ôm lấy gò má vừa bị đánh, đôi mắt trợn to lên như một chú cú mèo trong cơn phẫn nộ, nhưng đối diện với ả là Bạch Nhược Y lúc này vẫn thản nhiên chẳng chút sợ sệt, thậm chí còn tặng cho ả một cái nhếch môi khinh miệt.


"Ai bảo cô cắn bậy. Từ đầu tôi đã muốn êm chuyện nên mới bỏ đi, là do cô tự ý sinh sự còn to mồm mà róng à?"
"Khốn kiếp, vậy để tao cho mày biết thế nào mới là cắn bậy."1


Lại Minh San như một con thú hoang dã đang lên cơn điên tiết, ả cứ trợn mắt lên nhìn Nhược Y, nói xong liền lao tới túm tóc cô.


Chỉ qua mấy phút, vài câu hội thoại mà hai người phụ nữ đã lao vào đánh nhau. Vóc dáng Nhược Y mảnh khảnh hơn nhiều nên căn bản là yếu thế hơn Lại Minh San. Dù cô có đánh trả, có chống cự thì cũng được một lúc đã bị người phụ nữ dữ tợn kia hất ngã xuống sàn nhà.


"Cũng dữ dằn lắm. Nhưng cuối cùng thì vẫn là kẻ thua cuộc, từ sức mạnh cho tới tình yêu. Mãi mãi vẫn không có được trái tim của Tôn Tử Đằng. Dám sỉ nhục tao sao, vậy tao sẽ cho kẻ đáng thương như mày đếm thử mùi vị bị vả đến sưng mặt là như thế nào."


Lại Minh San vẫn chưa hả giận mà tiếp tục buông lời nhục mạ Nhược Y. Nói xong ả ta liền sấn tới giơ tay lên định tiếp tục đánh người thì cánh tay đang giơ giữa không trung còn chưa kịp hạ xuống đã bị ai đó túm chặt.
"Người phụ nữ của tôi mà cũng dám đụng vào, cô chán sống rồi ư?"1


Giọng nói của một người đàn ông lạnh lùng vang lên ngay phía sau, khiến Lại Minh San thoáng chốc rùng mình.
Âm giọng này, cường độ từ tốn nhưng lại mang theo luồng sát khí này, đó chẳng phải là của Tôn Tử Đằng sao.


Còn chưa kịp quay lại nhìn thì ả đã bị người đàn ông kéo lấy cánh tay hất ngược trở ra phía sau, lực đạo mạnh bạo khiến ả ngã sõng soài không một chút thương tiếc nào.


Ngay sau đó Tôn Tử Đằng liền đến đỡ Nhược Y đứng dậy, hai tay anh áp lên gò má của cô gái đôi mắt lo lắng liên tục dò xét thân thể mảnh mai ấy xem có bị thương chỗ nào hay không.
"Em có sao không?"
"Không sao."


Miệng nói không sao nhưng bên gò má vừa bị người phụ nữ kia tát đã in hằn dấu tay rõ rành rành đã thay cô tố cáo. Và dĩ nhiên không thể nào lọt khỏi tầm mắt của người đàn ông.


Tôn Tử Đằng không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng chuyển hướng đôi mắt phượng tràn ngập sát khí nhìn về phía người phụ nữ vừa lồm cồm đứng dậy sau khi bị anh hất ngã.
*Chát.*


Lại Minh San vừa ngẩng mặt lên còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì đã ăn trọn một cái tát như thiên lôi giáng xuống gò má, sức ra tay của người đàn ông mạnh đến nổi khiến ả ta rách cả khóe môi, tứa ra một giọt máu đỏ tươi.


Bạch Nhược Y hoàn toàn bị bất ngờ với hành động vừa rồi của người đàn ông.


Anh trước tay tuy rất hận cô, tàn khốc với cô vô cùng, nhưng cũng chưa một lần nào ra tay đánh cô dù chỉ là một cái tát. Vậy mà bây giờ anh lại xuống tay với một cô gái mà đó còn là người anh đã từng hết lòng yêu thương đến mù quáng.
Là vì cô sao?
"Tôn Tử Đằng anh...a..."


Chưa dừng lại ở một bạt tay, khi Lại Minh San vừa lớn tiếng thốt lên tên của người đàn ông thì ngay lập tức đã bị Tôn Tử Đằng bóp cổ, đẩy mạnh ép sát ả ta vào tường.


Đôi mắt anh chưa bao giờ lãnh khốc như lúc này, những tia máu đỏ đang hằn lên rõ ràng từng chút, chứng tỏ rằng phẫn nộ trong con người anh đã thật sự đạt đến đỉnh điểm.


"Do tôi quá nhân từ nên cô càng coi trời bằng vung đúng không? Dám đánh người phụ nữ của tôi, vậy cô có lường trước chuyện phải chuẩn bị quan tài cho mình chưa?"1


Tay anh siết chặt chiếc cổ thiên nga của người phụ nữ, giọng nói nam nhân mỗi câu mỗi chữ đều phun ra thuốc súng như thể có thể giết chết người đàn bà này một cách nhanh chóng và dễ dàng.


Tới nước này thì Lại Minh San mới biết sợ là gì, hai tay ả giữ lấy cổ tay đang không ngừng siết cổ mình, đôi môi mấp máy mãi mới khó khăn cất lên được một câu:
"Em...em xin lỗi...Em không biết...cô ta...là người của anh...xin...xin anh...tha cho em..."1


Thấy Lại Minh San đã sắp không chịu nổi nữa Nhược Y cũng không muốn Tôn Tử Đằng mang tội ngộ sát nên liền đi đến cạnh anh, khẽ nói:
"Ở đây có camera, đừng vì một kẻ không ra gì như cô ta mà làm ảnh hưởng đến bản thân. Tiểu Lam còn đang đợi chúng ta bên ngoài, anh tha cho cô ta đi."


Nghe Nhược Y khuyên ngăn như vậy thì lửa giận của người đàn ông mới phần nào hạ xuống. Nhưng trước khi buông tay tha cho ả một con đường sống thì anh vẫn không quên để lại một lời cảnh cáo.


"Tốt nhất từ nay đừng để tôi thấy cái bản mặt đê tiện của cô, nếu không thì gặp ở đâu tôi sẽ cho cô xấu mặt ở đó."


Nói xong Tôn Tử Đằng mới tha cho ả ta một mạng, sau đó anh nắm tay Nhược Y đi thẳng ra ngoài. Lúc này có khá nhiều phụ nữ đang đứng trước cửa nghe ngóng nãy giờ, khi thấy anh mang gương mặt đằng đằng sát khí ra tới thì tất cả đều nhanh chóng giải tán.


Bạch Nhược Y vẫn trong thế bị động, để mặc cho người đàn ông ấy nắm tay mình ra tới tận bàn ăn, thấy họ trở ra thì người phục vụ mà Tôn Tử Đằng nhờ trông chừng tiểu Lam mới rời đi.


Sợ tiểu Lam nhìn thấy vết đỏ trên mặt nên Nhược Y đã lấy tóc phủ qua một bên để tránh khỏi ánh mắt của cô bé.
"Sao mami đi lâu quá vậy? Chú còn lo mami gặp chuyện gì nên đi tìm mami đó."


"Ờ... tại mẹ bị lạc đường á mà, nhà hàng này lớn quá do không chú ý đường đi nên mẹ bị lạc. Thôi con ăn nhanh đi rồi mình về, cũng muộn rồi."
"Dạ! Chúc mami với chú dùng bữa ngon miệng ạ!"


Cô bé vui vẻ nói rồi ngoan ngoãn tự ăn phần thức ăn riêng của mình. Vốn vô tư nên căn bản cô chẳng hề nhận ra có một sự khác lạ ở hai người kia.