Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 79: Trong mê man vẫn gọi tên em

"Do sốt quá cao, lại không ăn uống nghỉ ngơi hợp lý nên sức khỏe kiệt quệ thôi. Chỉ cần truyền nước, cứ cách bốn tiếng lại uống thuốc một lần và chịu khó nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi."
Nghe bác sĩ nói xong thì sợi dây lo lắng trong lòng người phụ nữ mới được phần nào thả lỏng.


Giây phút nhìn thấy Tôn Tiêu Đài cõng người đàn ông ấy chạy về phòng, lúc chạm vào cơ thể nóng hổi của anh thì lòng cô đã không thể nào yên tâm.
Mãi cho đến bây giờ khi nghe bác sĩ riêng của nhà cô thông báo tình hình của anh thì cô mới nhẹ nhõm được phần nào.


Trong khi Tôn Tiêu Đài tiễn bác sĩ ra ngoài thì căn phòng chỉ còn lại một mình Nhược Y và người đàn ông đang nằm mê man trên giường.
Cô đang đứng ngay bên cạnh anh, ánh mắt bấy giờ mới lộ rõ nét xót xa khi thấy anh thật sự quá tiều tụy.


Rõ ràng cô biết trong phân tâm của mình vẫn còn tồn tại hình bóng của anh, chút tình cảm vẫn vương vấn nơi con tim đã bao ngày lạnh giá, nhưng mỗi khi nghĩ đến những tổn thương và câu nói mà năm xưa anh đã tạo ra cho cô thì lòng cô lại đau thắt, cô sợ bản thân mình lại một lần nữa trở thành trò đùa của anh.


"Tiểu Nhược...Đừng xa anh... xin em đừng xa anh mà, tiểu Nhược..."
Trong cơn mê sảng vì sốt cao vẫn chưa kịp hạ, người đàn ông ấy liên tục gọi tên cô, nài nỉ cô đừng xa anh. Nghe thôi mà lòng người phụ nữ càng thêm day dứt, nơi đáy mắt đỏ hoe chỉ còn chờ lệ thủy đong đầy thì sẽ lập tức nhỏ lệ.


Giá mà cô có thể vô tâm được như những gì đã nói thì bây giờ chẳng phải bận lòng suy nghĩ nhiều như thế này.
Tại sao giữa anh và cô lại lẩn quẩn bên nhau, mà thứ tồn tại chỉ có dằn vặt và tổn thương.
"Em về phòng nghỉ ngơi với tiểu Lam đi, để anh trông chừng Tử Đằng cho."


Chợt nghe thấy giọng nói của Tôn Tiêu Đài vang lên từ phía sau, Nhược Y liền ngước mặt nhìn lên trần nhà, hít lấy một hơi sâu để kìm lại cảm xúc và không để nước mắt rơi xuống, sau đó mới quay lại nhìn người đàn ông ấy.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
- ---------------


Sau đó cả hai bước ra khỏi phòng, chẳng đi đâu xa mà chỉ đứng hay hành lang trước cửa.


Thật ra thì Tôn Tiêu Đài cũng đã phần nào đoán được chuyện mà Nhược Y sẽ nói, nên ngay từ lúc ra khỏi phòng thì anh đã chuẩn bị tâm lý trước. Điều đó được thể hiện rõ qua ánh mắt đang đượm buồn của anh.
"Em xin lỗi!"
"Về chuyện vừa rồi sao?"
"Em... Thật ra thì..."


"Anh biết em vẫn chưa quên được Tử Đằng, những lời vừa rồi em nói dưới phòng khách cũng chỉ để Tử Đằng bỏ cuộc. Anh hiểu mà..."
Biết rõ Nhược Y đang khó xử nên anh sẵn sàng thay lời cô muốn nói với thái độ bình thản như chẳng có gì nặng lòng hay muộn phiền về cô.
"Em xin lỗi..."


"Không sao đâu! Anh có thể chờ thêm mà, em cứ suy nghĩ thật kỹ, hãy cảm nhận tình cảm bằng con tim của mình, xem nó thật sự hướng về ai thì hãy lắng nghe rồi đi về hướng người ấy. Anh tôn trọng em!"
Người đàn ông khẽ cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn cô gái vẫn dịu dàng, ấm áp.


Tình yêu đối với anh mà nói là cần sự đồng điệu, cam tâm tình nguyện gửi trọn tấm lòng một cách thoải mái và chân thành thì đó mới là hạnh phúc thật sự.
"Cảm ơn anh đã hiểu cho em!"


"Không có gì đâu mà... Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, em mau về phòng nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay đã mệt lắm rồi."
"Dạ! Vậy anh cũng về phòng nghỉ ngơi luôn đi, mẹ em kêu người làm sắp xếp xong cả rồi. Còn Tử Đằng em sẽ kêu bác quản gia lên trông chừng anh ấy."


"Không cần đâu! Để anh ở lại đây canh chừng Tử Đằng được rồi. Em bảo bác quản gia đi nghỉ đi, cả em nữa."
"Nhưng mà..."
"Được rồi cô nương ơi, mau đi đi, tiểu Lam còn đang chờ em đó."


"Dạ... Vậy có chuyện gì cần thì anh cứ ấn chuông trên đầu giường nha, nghe chuông báo sẽ có người đi đến ngay."
"Anh biết rồi, em đi nghỉ đi."
"Ừm!"


Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc trong êm xuôi, nhưng trước khi Nhược Y rời đi ánh mắt vẫn dán vào trong phòng thêm một lúc sau thì mới bước đi. Tôn Tiêu Đài đương nhiên là nhìn thấy nhưng anh vẫn điềm nhiên như không thấy gì, đến khi người con gái ấy đi xa thì nét mặt của anh mới trầm xuống, đôi mắt tuyệt không thể giấu đi tâm tư sầu muộn.


- ---------------
Đêm đã khuya, đồng hồ trên tường đã tích tắc điểm sang con số 12 giờ nhưng trên giường ngủ, Nhược Y vẫn không tài nào chợp mắt được.


Thân xác cô nơi đây nhưng tâm trí thì lại đang hướng về một nơi khác. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt cô cũng quyết định đi đến một nơi.
Vì lạ chỗ nên đêm nay cô phải ngủ cùng tiểu Lam, sợ cô bé thức giấc nên chỉ dám rón rén rời khỏi giường ngủ.


Thành công rời đi mà không làm đứa trẻ ấy thức giấc, lúc này cả căn biệt thự đã chìm vào tĩnh lặng, chỉ có một mình Bạch Nhược Y là đang tiến về căn phòng ngủ cách xa phòng cô khoảng vài mét.


Cánh cửa ấy từ từ được hé mở, cô nhẹ nhàng nhất có thể để bước vào trong mà không hề làm hai người đàn ông, một trên giường, một trên salong thức giấc.
Cô lướt mắt nhìn qua Tôn Tiêu Đài sau đó lại đi đến cạnh giường ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông ấy.


Khẽ đưa tay chạm vào vầng trán xem anh đã hạ sốt hay chưa, đến khi cảm nhận được hơi nóng vẫn còn rất nhiều thì cô liền cau mày.


Rõ ràng bác sĩ đã nói chỉ cần uống thuốc và truyền nước thì anh sẽ hạ sốt, nhưng sao lúc này trán anh vẫn còn rất nóng, còn vã nhiều mồ hôi lạnh. Anh vẫn mê man chưa tỉnh lại kể từ khi ngất xỉu đến giờ.
"Tiểu Nhược...Tiểu Nhược..."


Trong lúc mê man anh lại gọi tên Nhược Y, nhưng lần này cô không còn lạnh nhạt nữa mà đã nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, sau đó khẽ khàng lên tiếng.
"Tử Đằng, anh dậy đi... Dậy uống thuốc nào."