Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 76: Trùng phùng - Xin giữ tự trọng

《BẠCH GIA》
"Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia ơi! Tiểu thư về rồi ạ!"


Cả gia đình ba người gồm Bạch Dương Sơn, Phương Khuê và Bạch Thoại An đang ngồi xem tivi trong phòng khách thì chợt nghe thấy giọng của quản gia Mạc vọng vào thông báo, trong khi đó cả nhà đều đã nghe xong thì bóng dáng của ông mới vào tới, không chỉ vậy mà theo sau còn có Bạch Nhược Y, và Tôn Tiêu Đài đang bế Bạch Nhược Lam trên tay, cùng nhau đi vào.


Cuộc hội ngộ sau ba năm xa cách chợt tương phùng trong bất ngờ, khiến Phương Khuê và Bạch Dương Sơn đều không tránh khỏi sự xúc động, đặc biệt là Phương Khuê vừa nhìn thấy Nhược Y bà đã lập tức đứng dậy đi đến ôm chầm lấy cô con gái bé nhỏ của mình.


"Con gái ngốc của ta, đi biền biệt mấy năm trời giờ mới chịu vác cái mặt về thăm bà già này hả. Đúng là con gái bất hiếu mà."
Phương Khuê chẳng kìm nổi nước mắt, vừa ôm Nhược Y trong lòng giọng bà vừa nghẹn ngào vang lên làm cô cũng không thể giấu đi lệ thủy đang đong đầy trong tròng mắt.


Từ khi cô biết tin mình mang thai thì cũng là lúc cô âm thầm chuyển chỗ ở, đến địa chỉ cũng mỗi mình Tôn Tiêu Đài biết, anh vì nghe lời cô nên cũng giấu luôn cả nhà Bạch gia không để họ biết. Cũng từ đó mà suốt ba năm qua, ông bà họ Bạch chỉ được gặp con gái qua những cuộc gọi facetime trên màn hình điện thoại hoặc laptop.


Nhiều lần họ muốn qua thăm thì cô lại từ chối và không cho biết địa chỉ, nên suốt ba năm qua họ chỉ biết trông chờ ngày Nhược Y quay về để được gặp cô bằng da bằng thịt, biết lý do tại sao lại đổi chỗ ở không cho họ biết địa chỉ để sang thăm.


Giờ đây gặp lại, dù rất giận nhưng ai nấy đều cảm thấy thương cô nhiều hơn là ấm ức trong lòng. Dẫu sao xa cách nhiều năm, giờ được tương phùng thì làm sao giấu được xúc động.
"Tiểu Nhược xin lỗi! Thời gian qua đã khiến ba mẹ và anh hai lo lắng, con gái đúng là bất hiếu, con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm!"


Nhược Y cũng đã rơi nước mắt. Hai người phụ nữ cứ như vậy mà ôm lấy nhau cùng khóc nức nở, mãi đến khi Bạch Dương Sơn lên tiếng thì Phương Khuê mới rời khỏi cái ôm đang diễn ra với Bạch Nhược Y.


"Thôi được rồi, con nó mới về! Em để con bé ngồi xuống đã rồi có gì thì từ từ mà nói."
"Đứa bé này là con của ai?"


Trong khi Bạch Dương Sơn và Phương Khuê đều dồn hết sự chú ý về phía Nhược Y thì chỉ riêng ánh mắt của Bạch Thoại An là hướng về đứa bé đang trên tay Tôn Tiêu Đài.


Và sau câu hỏi của anh thì mọi người mới chú ý đến Bạch Nhược Lam rồi lại nhìn sang Nhược Y, chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Tiểu Lam là con gái của em!"


Khi cô nhỏ giọng trả lời xong thì lúc này Bạch Nhược Lam cũng bị tiếng ồn làm cho thức giấc, trong cơn ngái ngủ cô bé vẫn vùi đầu vào hõm vai của Tôn Tiêu Đài, miệng nhỏ khẽ gọi Nhược Y.
"Mami ơi!!!"
"Ơi, mami ở đây!"


Vội lên tiếng để đứa trẻ ấy nghe thấy xong thì cô đón lấy tiểu Lam từ trong tay Tôn Tiêu Đài. Giờ thì cô bé cũng đã tỉnh giấc, đôi mắt ngọc to tròn khe khẽ mở ra từ từ, từng hình ảnh những con người xa lạ cũng dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt.
"Mami ơi! Đây là đâu, còn họ là ai vậy mami?"


Nhược Y mỉm cười ôn hòa, sau đó mới khẽ khàng giải đáp cho cô bé được biết.
"Đây là nhà của ông bà ngoại ở Thượng Hải, nơi mà mẹ hay kể cho tiểu Lam nghe đó. Còn đây là ông ngoại, người này là bà ngoại, còn kia là cậu hai của tiểu Lam, con mau cúi đầu chào ông bà với cậu đi."


Sau khi được Nhược Y chỉ tay và giới thiệu từng người một thì Bạch Nhược Lam cũng đã hiểu được mọi chuyện.
Vậy là những thắc mắc về ông bà ngoại mà cô bé hay hỏi mẹ mình lúc này cũng đã được giải đáp, điều đó khiến cô rất vui vẻ.


"Dạ, tiểu Lam chào ông ngoại, chào bà ngoại, chào cậu hai! Con là Bạch Nhược Lam, con gái của mẹ tiểu Nhược và ba Tiêu Đài ạ!"


Chào hỏi từng người xong cô bé còn tự nhiên giới thiệu luôn về bản thân mình và ngay sau đó tất cả mọi người đều đã bị câu nói cuối cùng của tiểu Lam làm cho bất ngờ đến sửng sờ cả vài chục giây.
Ngay lúc này Nhược Y chỉ biết cười trừ cho qua rồi vội vàng lên tiếng giải vây tình hình.


"Dạ chuyện này con sẽ nói riêng với ba mẹ sau ạ! Thật ra thì mọi chuyện không phải như ba mẹ đang nghĩ đâu."
"Ờ...Được, chuyện gì thì từ từ rồi nói sau. Giờ con đưa tiểu Lam lên phòng tắm rửa thay quần áo ra đi. Mẹ kêu người làm nấu nhanh vài món cho các con rồi trở xuống ăn tối."


Hiểu được ý của Nhược Y nên mọi người cũng không gặng hỏi gì thêm, nhưng Phương Khuê vừa nói xong thì tiểu Lam lém lỉnh lại lên tiếng:
"Ơ, sao bà ngoại không kêu ba lên phòng chung với con và mami luôn vậy ạ? Ở đây ba vẫn phải ngủ riêng với mami sao?"


Lại những câu hỏi mà khiến ai nấy đều không biết phải trả lời làm sao, trong lúc Nhược Y cũng đang bối rối thì Tôn Tiêu Đài đã lên tiếng trước.


"Thật ra do bà ngoại biết ba vẫn còn công việc quan trọng cần giải quyết nên mới nói như thế ấy. Lát nữa ba phải đi công việc nè, nên tối nay chắc không có ở nhà với con được rồi, tiểu Lam đừng buồn nhá!"
"Ba lúc nào cũng bận hết trơn! Muộn vậy rồi mà vẫn bận, con không chịu đâu."


Bạch Nhược Lam xụ mặt không vui, làm mọi người cũng rối lên theo, nhưng dù có như thế nào thì tình thế cũng sẽ không thay đổi được. Vì anh biết Nhược Y sẽ không đồng ý để anh chung phòng với cô dù chỉ là giả vờ để qua mặt tiểu Lam.


"Thôi, ba xin lỗi! Tại ba bận thật mà, tiểu Lam thông cảm cho ba nha! Hôm nay đi đường xa cả ngày đã mệt lắm rồi, giờ con ngoan ngoãn theo mẹ lên phòng nghỉ ngơi đi nha!"
"Dạ..."


Cuối cùng thì cô bé cũng chịu thỏa hiệp. Nhưng mọi người còn chưa kịp vui mừng thì từ bên ngoài lại vọng vào giọng nói luống cuống của quản gia Mạc.
"Tôn thiếu, xin cậu tự trọng. Lão gia đã nói là không đón tiếp cậu rồi mà. Tôn thiếu..."1