Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 59: Ăn năn - Bạn trai tới đón

Tiếng cười cợt nhả, xem thường sỉ diện và lòng tự tôn của người đàn ông mà Lại Minh San đã dành tặng cho anh dường như cứ văng vẳng bên tai, kể cả khi cô ta đã thu dọn hành lý và rời đi ngay trong đêm.


Tất cả những món quà, cho đến xe cộ mà trước đó Tôn Tử Đằng đã mua tặng, cô ta đều vơ vét mang đi hết sạch không chừa lại bất cứ món gì.1


Âm thanh động cơ xe Lamborghini vang lên rồi khuất xa dần trong khuôn viên biệt thự. Lần này ra đi, đối với Lại Minh San mà nói thì vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân vào nơi này thêm bất cứ một lần nào nữa.


Cô ta thật chất là một kẻ săn mồi chuyên ăn tạp. Con mồi nào chẳng may xấu số lỡ đem lòng yêu thương cô ta thật lòng thì mai sau hậu quả cuối cùng phải nhận được cũng sẽ đáng thương như Tôn Tử Đằng.


Giờ đây chỉ còn lại một mình người đàn ông ngồi trong phòng. Anh chán nản ngã lưng vào thành ghế sofa, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, đôi mắt mông lung vì say men rượu lấy ánh đèn chùm trên cao làm vật trung tâm của tầm nhìn.


Trong đầu là một khoảng trống rỗng. Anh không cảm thấy đau vì bị phải bội, chắc có lẽ là do tình cảm mà anh dành cho người phụ nữ đó thật ra đã dần trở nên lu mờ nên anh mới không còn tha thiết như thuở đầu.


Nhưng thứ đang áp đảo lý trí lẫn cảm xúc con tim anh ngay lúc này lại là cảm giác tận cùng của sự ân hận. Chưa bao giờ anh thấy nhớ cô gái ấy như lúc này, vì hiện tại trong trí nhớ của anh đang cùng lúc ùa về rất nhiều kỉ niệm của cả hai từ thuở bé.1


Từng mảnh ký ức vụn vặt thoáng chốc góp lại thành một bức tranh tuyệt đẹp trong trí nhớ của người đàn ông.


Ngày ấy anh và Nhược Y thân thiết biết mấy, cả hai còn là thanh mai trúc mã, từng vui vẻ, từng gắn bó với nhau suốt một chặn đường rất dài. Thế mà anh chưa một lần nào để tâm đến cô, cứ mãi quen thuộc với cảm giác được cô quan tâm, lo lắng từng li từng tí mà quên mất rằng bản thân cũng phải cho đi thì mới được nhận lại.


Từ bao giờ anh lại cảm thấy đó như là một công việc mà cô ấy rất thích làm chứ không phải vì yêu anh. Cô thương anh mà anh lại cho rằng đó là một nghĩa vụ. Chính vì cô luôn xem anh ở vị trí đứng đầu, coi anh là nhất nên anh chẳng bao giờ cảm thấy cô cần được trân trọng.


Cho đến khi gặp được Lại Minh San, chính vì tính cách cô ta có nhiều phần trái ngược với Nhược Y nên mới khiến anh cảm nhận được nhiều điều mới lạ. Cô ta như một bông hoa kiêu hãnh trước muôn vàn loài hoa khác, điều đó vô tình lại khơi dậy bản năng thích chinh phục của một người đàn ông, mà những điều đó Nhược Y lại không thể mang đến, vì cô đã là người luôn âm thầm đi phía sau muốn chinh phục được anh.


Và cuối cùng thứ anh chạy theo lại là một bông hoa tượng trưng cho sự phản bội, một bóng hồng lòng đầy tham vọng.
Bông hoa thật sự kiêu hãnh và đáng được trân trọng thì vô tình anh lại xem thường và đem ra bán rẻ.


Nghĩ đến đây người đàn ông đột nhiên bật cười, là nụ cười kèm theo một giọt nước mắt của sự ăn năn và thống khổ.
Người thương anh cả đời anh xua đuổi, kẻ thương anh vài buổi anh lại yêu. Để đến bây giờ anh mới hiểu rõ thì mọi chuyện dường như đã đi quá xa.


Phút nhận ra bản thân lầm lỡ, ở khoảng lặng chợt lắng nghe con tim mình anh mới biết tình cảm là đang dành cho ai.
Liệu rằng anh muốn chuộc lỗi, muốn bù đắp lại sai lầm trước kia thì có còn cơ hội nữa hay không?1
- ---------------
《NEW YORK》
Cùng lúc này tại thành phố hoa lệ của tiểu bang New York đã vào buổi chiều tà.


Nhược Y hôm nay vẫn đi học rồi lại đi làm, tự kiếm tiền trang trải cho cuộc sống riêng của mình. Giờ đây cô đã thật sự buông bỏ được những nỗi ưu tư trong lòng.


Về người đàn ông đó, hiện cô đã lãng quên. Đôi khi có chợt nhớ lại thì cô cũng chỉ mỉm cười cho qua như vô tình nghĩ đến một kỉ niệm đẹp.
Dẫu sao đó cũng là mối tình đầu của cô. Muốn quên đi là điều thật chẳng dễ dàng.


Lúc này đã sắp đến giờ tan làm tại nhà hàng, công việc của cô là quản lý nên cũng rất nhàn hạ, bình thường rất thoải mái nhưng hôm nay có lẽ là một ngày rất tệ đối với cô vì từ khi bắt đầu vào buổi làm thì cô đã cảm thấy sức khỏe dường như không được tốt cho lắm.


Cô cứ hay buồn nôn không rõ lí do, đôi lúc lại còn choáng váng, nghiêm trọng hơn là khi cảm thấy có nhiều lúc rất khó thở.1
Đứng trước quầy làm việc nhưng sắc mặt không hề tốt của cô đã nhanh chóng thu hút một vài người làm trong nhà hàng.


"Quản lý Bạch, chị ổn chứ? Sao em thấy sắc mặt chị nhợt nhạt quá vậy? Chị không khỏe hả?"
An Thê, một nữ phục vụ trong nhà hàng đã quan sát cô rất lâu nên khi thấy được trạng thái lúc này của cô thì liền đi đến hỏi thăm.


Nhưng vốn là người giỏi chịu đựng nên Nhược Y chỉ cười và dĩ nhiên là trả lời rằng không sao.
"Chị ổn, chắc nay trời lạnh hơn mọi khi nên thấy khó chịu một chút thôi à. Không sao đâu!"


"Thật không vậy, em thấy mặt chị xanh xao lắm nha. Hay chị gọi bạn trai đến đón đi, xin cấp trên tan làm sớm một tiếng chắc được mà."
Nhược Y lại cười rồi mới nói:
"Chị không sao thật. Với lại chị làm gì có bạn trai mà gọi tới đón."
"Ơ, thế cái anh ngày nào cũng tới đón chị là ai?"


Khi được nhắc đến Tôn Tiêu Đài, Nhược Y chỉ cười thật tươi và không cần nghĩ ngợi đã có thể thoải mái đưa ra hồi đáp cho đối phương được biết.
"Người đó là anh trai của chị thôi à."1
"Thật vậy hả? Làm em cứ tưởng là bạn trai của chị chứ."
An Thê cười ngại ngùng.


Thấy Nhược Y ngày nào cũng được người đàn ông ấy đưa rước nên hiểu lầm anh là bạn trai của cô cũng là điều khó tránh khỏi.
"Thật mà! Hình như có khách gọi kìa, em ra xem khách cần gì đi."
"À dạ, em đi ngay. Mà chị thấy không khỏe thì xin về sớm đi nha."


Cô gái trước khi đi còn để lại cho Nhược Y một lời nhắc nhở quan tâm rồi mới nhanh chân rời khỏi.
Nhược Y chỉ mỉm cười, không biết cô đang nghĩ gì mà lại đưa tay sờ lên bụng của mình. Ánh mắt chợt hiện lên nhiều tia cảm xúc phức tạp rất khó tả thành lời.1