Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 34: Phẫn nộ

"Anh rất thắc mắc điều này nha. Tại sao em không yêu thương tiểu Nhược nhưng lại chọn cưới cô ấy làm vợ. Từ bao giờ hành hạ người khác lại là thú vui của em vậy Tử Đằng?"


Bên ngoài bữa tiệc, hai người đàn ông ngồi cạnh nhau. Tôn Tử Đằng mặt lạnh như tờ tiền, vừa nghe xong những câu hỏi của Tôn Tiêu Đài thì càng trở nên bực dọc.
"Em thì đang không hiểu từ khi nào anh họ lại đặc biệt quan tâm tới chuyện riêng của em vậy nhỉ?"


"Là từ lúc gặp được tiểu Nhược trong ngày cô ấy ngất xỉu, từ khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người và thái độ vô tâm của em đấy."


Tôn Tiêu Đài không ngại nói thẳng vào mặt cậu em họ một cách rõ ràng, chính là anh đang rất quan tâm tới cô em dâu của mình mà không ngần ngại bất cứ điều gì.


Thật ra thì cuộc hôn nhân của Tôn Tử Đằng và Bạch Nhược Y đã có rất nhiều điều tiếng bàn tán về chuyện kết hôn của họ. Ai ai cũng nói rằng giữa cả hai hoàn toàn không có tình yêu, vì trước đó Tôn Tử Đằng đã từng công khai bạn gái là một cô gái khác. Nhưng đến khi cưới lại là một người khác, chính điều đó đã khiến cả Tôn gia và nhà họ Bạch chịu lời bàn tán của thiên hạ trong một thời gian ngắn.


Vốn dĩ Tôn Tiêu Đài không để ý đến những chuyện này, vì giữa anh và Tôn Tử Đằng chỉ là anh em họ. Nhưng đến khi anh gặp được Nhược Y trong lúc cô kiệt quệ sức sống, thấy cô chẳng có được hạnh phúc mà đột nhiên trong lòng anh lại cảm thấy rất khó chịu. Không hiểu tại sao nhưng anh luôn muốn thấy cô mỉm cười và hạnh phúc. Vì khi cô cười thật sự rất đẹp, một người con gái dịu dàng, xinh đẹp lại ôn nhu như thế thì hoàn toàn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất.


"Anh quan tâm vợ của em họ một cách lộ liễu như thế mà không cảm thấy xấu hổ hay sao? Dù như thế nào, có yêu thương hay ghét bỏ, đối xử ra sao thì cô ta cũng là người của em. Trên giấy tờ vẫn là vợ hợp pháp của Tôn Tử Đằng này, người ngoài như anh không có tư cách xen vào."


Tôn Tử Đằng lại tiếp lời.


Hai người đàn ông mỗi người một ly rượu, kẻ đối người đáp bằng thanh giọng trầm thấp chỉ đủ đối phương nghe thấy nhưng thật ra thì sát khí trong mỗi một câu nói của Tôn Tử Đằng, Tôn Tiêu Đài điều cảm nhận ra được. Nhưng anh vẫn cứ thản nhiên nhâm nhi rượu, điềm đạm đối đáp:


"Thế sao? Đúng là bây giờ anh không có tư cách xen vào. Nhưng sau này thế nào thì vẫn chưa biết được. Anh nhắc cho em nhớ, cái gì cũng vậy, lúc có không biết giữ, đến khi mất đi rồi có hối hận thì đã muộn rồi. Không phải người ta cần em thì em có thể tùy ý xem nhẹ tình cảm của họ. Làm người đừng quá tự cao, bề ngoài ngông cuồng nhưng bên trong lại là kẻ đầu óc ngu muội."


*Rầm.*
"Tôn Tiêu Đài, anh dám..."


Giới hạn đã chạm đến đỉnh điểm, bị đả kích thậm chí là bị mắng xiên xéo nên người đàn ông đã chẳng thể kiềm chế được nữa. Anh đập tay xuống bàn một cái rõ mạnh, vang lên âm thanh lớn khiến tất cả mọi người đều trố mắt nhìn về phía hai người họ.


Lúc này Bạch Nhược Y và Bạch Thoại An cũng đã ra tới, nhận thấy tình hình căng thẳng cô liền  chạy đến đứng giữa hai người đàn ông nhưng chưa kịp nói gì thì Tôn Tử Đằng đã nắm tay cô kéo đi thẳng ra xe.
"Ơ, tiểu Nhược, tiểu Nhược..."
"Hôm khác con sẽ đến thăm ba mẹ sau ạ!"


Nhược Y chỉ kịp í ới một câu nói cuối cùng sau đó đã bị Tôn Tử Đằng nhét vào trong xe, chiếc Maybach nhanh chóng lao đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.


Nhìn con gái cứ như con rối của Tôn Tử Đằng mà Phương Khuê trong lòng tràn đầy xót xa, chỉ riêng Bạch Dương Sơn và Bạch Thoại An thì ngầm ngầm lửa giận. Vừa thương cho cô cũng vừa giận.


Giận cô tại sao cứ đâm đầu vào một người đàn ông tệ bạc như thế, yêu thương trong mù quáng mà đánh đổi cả thanh xuân tươi sáng.
- ---------------


Chiếc xe Maybach lao nhanh trên làn đường vắng vẻ khi lúc này đã bước qua mười giờ đêm. Tốc độ lên đến 300km/giờ, khiến Nhược Y ngồi trong xe nhưng mặt mày lại tái xanh như tàu lá.


Cô cảm thấy đầu óc đang choáng váng cực mạnh, hiện tại chẳng còn suy nghĩ được gì nữa mà chỉ biết âm thầm niệm phật bảy bảy bốn chín lần xin được bình an.


Tâm trí non dại hoàn toàn bị nỗi sợ lấn át tất cả, hai tay siết lấy đai an toàn, mắt ngọc nhắm nghiền chẳng dám nhìn ra phía trước vì nếu mở mắt ra chắc chắn cô sẽ nôn ngay lập tức khi chứng kiến mọi vật đều lướt qua nhanh như gió.


Tôn Tử Đằng cứ cho xe lao băng băng về phía trước cho đến đoạn đường vắng vẻ, anh đột nhiên phanh gấp và tấp xe vào lề.
*Két...*


Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên âm thanh chói tai, theo lực quán tính tốc độ bị dừng đột ngột nên cả hai cơ thể đều ngã ra phía trước sau đó mới ổn định lại vị trí.
Lúc này Nhược Y mới chầm chậm mở mắt ra, cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhỏm khi bản thân vẫn còn đang sống.


Sau vài giây định thần trở lại Nhược Y mới chuyển mắt nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, hai tay anh vẫn đặt trên vô lăng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đăm đăm về phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ nét tàn khốc. Cô chưa bao giờ chứng kiến anh giận dữ như thế này, dù có là những lúc hành hạ cô không chút thương tiếc thì cũng không đến nổi này.


"Tử Đằng... Anh... Ổn không?"
Do dự mãi cô gái mới thỏ thẻ cất lời và ngay sau đó ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông đã chuyển hướng nhìn về phía cô. Xi?‎ hã?‎ đọc‎ tru?ệ?‎ tại‎ ~‎ tr‎ umtru.‎ ~


Anh không nói gì, cũng không trả lời mà chỉ tập trung nhìn cô. Thấy anh cứ nhìn mãi, trong Nhược Y liền dâng lên cảm giác bất an. Vì thường thì những lúc anh nhìn cô bằng ánh mắt này thì chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Cô nói cô yêu tôi nhiều lắm đúng không?"