Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 18: Tân hôn đau lòng (H+)

"Đừng mà... Em xin anh...xin anh dừng lại..."
Gương mặt kiều diễm của người con gái giờ đây không có gì khác ngoài nước mắt hòa lẫn với mồ hôi, cô cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội dưới hạ thân sau mỗi lần vật nam tính thúc vào tận đáy huyệt nhỏ mà người đàn ông mang tới.


Anh bạn nhỏ đó quả thật rất to lại còn dài, nhìn thôi cũng đã phải sợ. Huống chi từ lần phá thân trước đó, đến nay vẫn còn ám ảnh tâm lý khiến cô không thể nào không hoảng loạn, mặc dù đã cố gắng hết sức để thích nghi trong hoàn cảnh này nhưng sự thật vẫn là lực bắt tòng tâm.


Người đàn ông ấy chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì nên cứ dùng toàn lực có thể mà tấn công vào đóa hoa mỏng manh, khiến nơi nó vừa đau vừa rát trong khi dịch thủy vẫn tuôn ra khá nhiều.


Sau một lúc chịu đựng Nhược Y chẳng còn đủ sức để van xin nữa vì đến thở cô cũng sắp thở không xong, nhịp tim đập mạnh, hơi thở hỗn hển vì quá mệt, đôi môi khô khan hé mở để tiếp nạp thêm oxy vào phổi.


Mảnh drap giường bị đôi bàn tay bé nhỏ của cô gái báu víu đến nhăn nhúm, trong phòng ngoài hơi thở dồn dập của cô ra thì thứ âm thanh duy nhất tồn động chính là nơi giao thoa giữa hai vật thừa thiếu, cùng lúc dung hòa vào nhau.


Chiếc giường ngủ vốn rất dày dặn và chắc chắn giờ đây cũng bị rung động theo từng nhịp từ cơ thể của người đàn ông vận động.
"Tử Đằng...đau...em đau quá... anh có thể nhẹ hơn được không?"


Không chịu nổi cô gái lại thều thào năn nỉ nhưng thứ đổi lại vẫn là gương mặt không một chút thương tiếc của người đàn ông, anh căn bản chẳng bao giờ đoái hoài đến cảm nhận của cô dù chỉ là một giây.


Thậm chí không nhẹ hơn, không chậm hơn mà anh còn đưa bàn tay đến vân vê hai nhụy hoa đang nhấp nhô, đung đưa theo nhịp điệu trước mắt. Điều đó lại khiến cô gái càng thêm kích thích, nơi tử cung từng cơn co thắt siết lấy vật nam tính bên dưới đến không còn một khoảng rộng.


"Cậu bé" bị ôm ấp quấn chặt lấy lại dào dạt hưng phấn mà hăng say vận hành tốc độ hơn nữa, sau một lúc chạy nước rút đầu nấm cũng bắt đầu giãn nở, phóng thích hàng vạn tinh hoa bơi vào biển rộng bên trong nơi thầm kín.


Dứt khoát rút "anh bạn nhỏ" cường lực ra khỏi khe động sâu hun hút, người đàn ông liền nhoẻn miệng cười khi thấy nơi đó đang trào ra thứ mật dịch của cả hai cùng hòa quyện vào nhau, thấm vào drap giường, ướt mất một khoảng rộng.


Nhược Y cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực, được buông tha liền liều mình mà thở, cơ thể thả lỏng sau hơn ba mươi phút gồng mình chống đỡ.


Gương mặt non trẻ ướt đẫm mồ hôi, mái tóc hơi rối có vài sợi bị thấm ướt mà dính vào gò má đỏ hồng, mắt ngọc khép hờ vì cơn buồn ngủ đang ập tới, cộng thêm sự mệt nhọc nên cô chỉ muốn thϊế͙p͙ đi ngay lúc này.


Thấy Bạch Nhược Y bị hành đến cả người mềm nhũn, người đàn ông mới cười hài lòng, nhưng ý định dừng lại trò vui tình ái này vẫn chưa xuất hiện trong đầu. Và vật thể to lớn kia vẫn chưa có xu hướng hạ mình, nên không cần thông qua ý kiến, anh ta đã ngang nhiên xoay người cô gái nằm sấp xuống nệm, chuẩn bị đưa cô vào cuộc chiến lần thứ hai.


"Đừng mà...Em...em không chịu nổi nữa đâu..."


Nhận ra ý định bất chính của Tôn Tử Đằng, Nhược Y liền ngóc đầu dậy định bò đi, hòng thoát thân nhưng sự việc lại chẳng như ý cô muốn khi anh ta đã giữ lấy hai bên hông của cô, không cần dùng sức đã dễ dàng nâng hông cô lên, thẳng thắn đưa vật nam tính sừng sững một lần nữa tiến vào nơi thần bí của người con gái ấy, thúc từng cái thật mạnh.


Một cảm giác đau thắt ngang sống lưng, bên trong tử cung vừa đau vừa buốt khiến cô sắp không còn thở nổi nữa nhưng chỉ có thể bất lực hứng chịu.
Trong tay cô là drap giường đã sớm bị nhàu nát, từng giọt mồ hôi cứ vô thức lăn dài, nhỏ xuống drap nệm.


Gương mặt đầy mệt nhọc áp xuống mặt nệm, cô chỉ biết cắn môi chịu đựng từng lần rút lui rồi lại xâm nhập vào trong đáy huyệt của vật thể nam tính mang bên trong một luồng tinh lực dồi dào.


Trước đôi mắt phượng ẩn chứa đầy dục vọng là vòng ba đẩy đà, căng tròn, trắng mịn không tì vết của người con gái khiến anh không thể nào không đưa tay ra xoa nắn, trêu đùa.


Đêm khuya, không gian vốn đã tĩnh lặng từ lâu nhưng trong căn phòng của đôi vợ chồng trẻ vừa mới cưới lại đang phảng phất những âm thanh nhạy cảm và được bao phủ bởi một khoảng không gian kích tình, ái muội.


Trên chiếc giường hỗn loạn, người đàn ông không biết sau bao nhiêu lần luân động nhiệt tình thì cũng giải phóng được tinh hoa thêm một lần nữa, đưa bản thân lên đến cao trào lần thứ hai.


Giờ đây trên gương mặt nam nhân cũng đã lộ ra nét nhàm chán nên đưa anh bạn nhỏ của mình rời khỏi nơi mật đạo sâu hút, chật hẹp ấy.
Kết thúc cuộc chơi, anh ta hờ hững rời khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm. Mặc kệ người con gái bé nhỏ ấy ra sao thì ra.


Mệt mỏi bám lấy cô gái, thân thể mảnh mai giờ đây như rả rời ra thành từng khúc, sinh lực trong người hoàn toàn cạn kiệt. Cô nằm dài trên giường, hơi thở đang dần được ổn định nhưng lại rất yếu ớt.


Hai hàng mi tâm khép chặt nhưng nơi khóe mi lại tuôn ra từng dòng lệ thủy mặn đắng. Thân xác cô đau nhưng vẫn không đau bằng vết cắt trong tim. Rốt cuộc cô đã sai ở đâu, phạm phải lỗi gì mà ông trời lại nhẫn tâm với cô như thế. Cô đem hết lòng dạ để yêu thương người ấy sao thứ cô nhận về chỉ toàn là đau thương.1


Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, đêm tân hôn đáng lẽ sẽ rất ngọt ngào, hai người yêu nhau sẽ mặn nồng suốt đêm. Nhưng thứ cô được nhận ngoài những cơn đau xé lòng thì chẳng có gì ngoài nước mắt.
Chỉ yêu thương một người nhưng lại đau khổ đến thế này hay sao?