Lucs cô gái chuẩn bị để lọ thuốc mỡ vào trong túi sách, Hứa Gia Mộc đột nhiên mở miệng, hỏi một câu: “Cô tên là gì?”
“Tôi sao?” Cô gái ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhìn về phía Hứa Gia Mộc: “Tư tư, tôi gọi là Dương Tư Tư.”
Tư Tư...... tinh thần Hứa Gia Mộc hơi hoảng hốt một chút, liền thốt ra một câu hỏi: “Tương Tư Tư sao?”
“Uh, tưởng niệm tư.” Cô gái tựa hồ rất yêu cười, chưa nói một câu, liền lộ ra một loạt răng lanh chỉnh tề, sau đó cô lại một lần nữa đưa lọ thuốc mỡ đến trước mặt Hứa Gia Mộc: “Thuốc mỡ này, anh vẫn nên cầm đi, dung tốt lắm, bằng không ngày mai tay của anh sẽ sưng lớn hơn, có thể không viết lách được.”
Hứa Gia Mộc trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là vươn tay nhận lấy, âm thanh nhẹ nhàng nói một câu: “Cám ơn.”
Sau đó, Hứa Gia Mộc không có trở lại phòng khách của yến hội, mà đứng ở ban công hàn huyên hồi lâu với Dương Tư Tư, Dương Tư Tư tính tình thực hoạt bát, có vài phần giống Hứa Gia Mộc, lúc nói chuyện, thích hoa chân múa tay vui sướng, Hứa Gia Mộc tựa vào hành lang ở ban công, lẳng lặng nghe cô nói.
Anh dựa theo những gì cô miêu tả biết được, cô không phải con cái gia đình giàu có, cô sinh ra ở một trấn nhỏ ở Hà Bắc, thi đậu khoa ý trường học, sau khi tốt nghiệp làm bác sĩ của một bệnh viện ở Bắc Kinh, một tháng tiền lương không đến tám ngàn đồng, đêm nay cô sở dĩ có thể đi vào yến hội này, là bị một bạn tốt của mình mang vào.
Cuối cùng lúc yến hội kết thúc, Hứa Gia Mộc tự mình đưa Dương Tư Tư trở về nhà, cô thuê một phòng nhỏ ở ngoại thành Bắc Kinh.
Lúc Dương Tư Tư xuống xe, hai người còn để lại phương thức liên hệ.
Từ sau khi từ biệt ở bữa tiệc, Hứa Gia Mộc và Dương Tư Tư cũng không gặp mặt, hai người chỉ liên hệ qua tin nhắn điện thoại
Lúc Hứa Gia Mộc lục thông tin trong danh bạ, lưu số điện thoại của Dương Tư Tư thành “Tư tư”, mặc kệ anh đang làm cái gì, chỉ cần “Tư tư” gửi tin nhắn đến cho anh, anh đều trả lời lại, cho dù là đang họp hoặc là đang tiếp khách, cũng không ngoại lệ.
Hứa Gia Mộc và Dương Tư Tư thật sự bắt đầu tiếp xúc, là vào ngày sinh nhật của Dương Tư Tư, cô mời vài người bạn bè đi ăn cơm, cũng gọi anh.
Một đêm kia, Dương Tư Tư uống say, Hứa Gia Mộc hỏi cô cụ thể nơi ở, cô mơ hồ không đáp rõ được, cuối cùng Hứa Gia Mộc thuê một gian phòng ở một khách sạn gần đó, lúc anh làm thủ tục, điền là thông tin của Dương Tư Tư, anh từ trong túi sách của cô, lấy ra thẻ chứng minh của Dương Tư Tư, đưa cho nhân viên lễ tân, làm xong thủ tục, lúc Hứa Gia Mộc cầm bút, ký tên, lại ký thành “Tống Tương Tư”.
Hứa Gia Mộc ngòi bút cứng lại một chút, qua khoảng mười giây, anh gạch đi cái tên kia, ở bên cạnh đó, một lần nữa tinh tế viết xuống ba chữ “Dương Tư Tư”.
Hứa Gia Mộc đưa Dương Tư Tư vào phòng khách sạn, trở về Cẩm Tú viên.
Sauk hi anh tắm xong nằm trên giường, lại là một đêm mất ngủ.
Rõ ràng tự nói với bản thân muốn có một cuộc sống mới, nhưng mà...... Tiếp xúc nhiều cô gái như vậy, vì sao cố tình chọn một cô gái tên “Tư tư” có liên hệ.
Mỗi ngày anh đều nhắn tin với “Tư tư”, anh mở miệng kêu Dương Tư Tư là “Tư Tư”, nhưng mà, tin nhắn này của anh, tên trong miệng của anh, rốt cuộc là gọi ai, kêu cho ai nghe?