Hôn Trộm 55 Lần

Chương 870: Kết thúc (30)

Máy bay càng bay càng cao, cho đến cuối cùng khi không thể nhìn thấy những ngọn đèn của Bắc Kinh, nước mắt của Tống Tương Tư mới rơi xuống.

Qua dòng nước mắt, cô hoảng hốt thấy được, tám năm trước, mình mặc một bộ váy trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước mặt Hứa Gia Mộc, theo dõi tấm chi phiếu trong tay anh, vô thức bất lực mà cắn môi, bất an một lúc, sau cùng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà gật đầu nói: “Được, tôi đi với anh.”

-

Ngày Kiều An Hạ xuất viện, tất cả thời tiết trong thành Bắc Kinh đã trở nên ấm áp.

Sáng sớm, Trình Dạng và bác gái Kiều bắt đầu thu dọn đồ đạc, cứ việc Kiều An Hạ đầu tiên là muốn quay lại Kiều gia, nhưng kiều An Hảo dù bụng to vẫn đến đón cô xuất viện.

Trở lại Kiều gia, đã là 12 giờ giữa trưa, người giúp việc vừa chuẩn bị tốt cơm trưa, Kiều An Hạ là người bị thương, Kiều AN Hảo là phụ nữ có thai, đồ ăn chuẩn bị vô cùng dinh dưỡng.

Nếm qua cơm trưa, TRình Dạng và Lục Cẩn Niên đi theo bác trai đến thư phòng để lại Kiều AN Hảo, bác gái, Kiều An Hạ, ba người ngồi trong phòng khách xem ti vi.

Kiều An Hảo có bầu hơn ba tháng, thích ngủ lại lười, dựa vào bả vai Kiều AN Hạ xem ti vi, sau đó liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Kiều An Hạ cảm giác được sức nặng trên vai mình trở nên lớn hơn nhiều, không nhịn được quay đầu nhìn, thấy Kiều An Hảo nhắm mắt ngủ say, suýt nữa mở miệng ra nói, sau đó lại nhẹ nhàng đụng vào bả vai của mẹ mình, chỉ vào một tấm thảm ở cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: “Đưa thảm cho con.”

Nhận được tấm thảm, Kiều An Hạ che lại trên người Kiều An Hảo, lúc nhét vào dưới cánh tay của cô, lại vô tình chạm tầm mắt vào bụng của Kiều An Hảo, tay lại vô thức đưa đến sờ sờ, thô sáp, trong lòng cô liền hiện lên chút hâm mộ, sau đó tay lại nhanh chóng giật trở về, ánh mắt ảm đạm vô cùng.

Kiều An Hảo tỉnh lại đã là sáu giờ tối, bác gái đã chuẩn bị xong cơm chiều, cả đoàn người đều ở lại Kiều gia dùng bữa tối, sau đó mới rời đi.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên trở về Cẩm tú viên, TRình Dạng đưa Kiều An Hạ trở về nhà mình, không biết có phải do mệt mỏi hay không, dọc đường Kiều An Hạ đều nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.

Đến cửa nhà, Trình Dạng mở cửa xe, đứng trước mặt Kiều An Hạ: “Nhắm mắt lại trước đã.”

Kiều An Hạ buồn bực ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trình Dạng một cái: “ĐỂ làm gì?”

“Nhắm mắt lại.” TRình Dạng lặp lại, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Kiều An Hạ, vì thế quấn đến người sau của cô, giơ tay lên, che kín hai mắt cô lại, sau đó dùng chân đá cửa, phụ giúp cô đi vào trong nhà.

“Trình Dạng, anh làm gì thế?” Kiều An Hạ giật giật đầu, muốn thoát khỏi tay của Trình Dạng, người đàn ông lại cúi đầu, dán vào bên tai cô, nhẹ nhàng “hư” một tiếng, sau đó thuận thế khép cửa, tiếp tục xô đẩy Kiều An Hạ, vẫn đi tới giữa phòng khách mới dừng lại, chậm rãi rời tay khỏi mắt cô.

“TRình Dạng, anh làm gì thế?” Kiều An Hạ vừa nói, vừa mở to mắt, sau đó nhìn thấy xung quanh có rất nhiều con đom đóm, chiếu sáng cả căn phòng tối đen.