Người dẫn chương trình nuốt lại lời vừa đến bên miệng mà nở nụ cười nói: “Mời cô Tương Tư nói.”
Tống Tương Tư giơ micro, hơi kéo lại gần miệng một chút, mở miệng nói: “Tiết mục đêm nay khiến cho tôi rất cao hứng, để tôi là khách mời của trận chung kết đêm nay, cho nên tôi cố ý chuẩn bị cho mọi người một sự bất ngờ, hiện tại đến lúc kết thúc trận đấu, chỉ còn một người cuối cùng, cho nên trước đó, tôi muốn xin 10 phút từ nhà sản xuất, để mang đến sự bất ngờ này, có thể chứ?”
Hiển nhiên người dẫn chương trình bị yêu cầu này của Tống Tương Tư làm cho sửng sốt, anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía lãnh đạo ngồi một bên, hiển nhiên vì chưa được thông báo qua, lãnh đạo cũng có chút kinh ngạc.
Tống Tương Tư không hề cho lãnh đọa thời gian phản ứng, trực tiếp cầm micro, đứng lên, đối với người xem đằng sau vẫy vẫy tay, lại mở miệng nói: “Tối nay, các bạn của tôi có đến đây xem, xin hỏi, các bạn có mong chờ sự bất ngờ của tôi không?
Lục ban đầu, chỉ có vài người nói là “mong chờ”, đến sau cùng biến thành đồng thanh hô lên, âm thanh chỉnh tề mà vang dội, quả thực như muốn chôn vùi tất cả hội trường.
Vốn dĩ mấy vị lãnh đạo còn đang ngồi một chỗ, thấp giọng thương lượng với nhau xem chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy phản ứng mãnh liệt phía dưới hội trường, hiển nhiên không cho Tống Tương Tư 10 phút, khẳng định là sẽ bị mọi người kháng nghị, mấy người đó liền gật đầu, sau đó nhân viên công tác đưa micro cho một vị lãnh đạo, ông ta nói: “Có thể.”
Người dẫn chương trình lập tức thu hồi kịch bản trong tay, mở miệng nói: “Trước khi người cuối cùng lên biểu diễn, trước hết chúng ta hãy xem xem khách mời của đêm nay - Tống Tương Tư – nữ thần mang tới kinh ngạc gì đây?”
Người dẫn chương trình giơ tay lên, làm một tư thế mời với Tống Tương Tư.
Tống Tương tư tự nhiên nói một câu “cảm ơn”, nhưng vẫn đứng ở vị trí khách mời của mình mà không có đi lên sâu khấu, ngược lại, lại nhìn quanh một phen, đối với một phương hướng, lên tiếng: “Mời.”
Người xem dưới sân khấu bị Tống Tương Tư làm ra hành động như vậy, biến thành tất cả đều sững sờ, lặng ngắt như tờ.
Qua tầm mười giây đồng hồ, mọi người nhìn thấy có một người, vóc dáng rất cao, bước chân vô cùng ổn định đi từ bên trái bước lên sân khấu, dẫm từng bậc cầu thang một.
Màn hình lớn trước sân khấu, xuất hiện một gương mặt vô cùng đẹp trai, cả người mặc tây trang màu lam.
Anh đứng ở giữa sân khấu, bởi vì trong tay không có micro, nhìn về bên trái hai lần, người dẫn chương trình mới hoàn hồn, đưa micro của mình cho anh.
Anh cúi đầu với người dẫn chương trình một cái, bảy tỏ cảm ơn, sau đó xoay người, cúi đầu 90 độ với người bên dưới, sau đó đứng thẳng, mở miệng, liền phá tan sự nghi ngờ và khó hiểu của hội trường: “Chào mọi người, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của Hứa thị - Hứa Gia Mộc.”
Hứa Gia Mộc... Ba chữ kia nói ra, hội trường vốn đang vô cùng yên tĩnh, bắt đầu có tiếng nói chuyện vang lên, sau đó ngày càng ồn ào hơn, cuối cùng trở nên có chút loạn.
“Hứa Gia Mộc? Không phải là chồng trước của Kiều An Hảo sao?”
“Đúng vậy, sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở đây?”