Nhưng là, lúc Lục Cẩn Niên đi tắm rửa, Kiều An Hảo vẫn không nhịn được cầm lấy điện thoại, vào sina xem, vừa vào đã thấy một loạt những lời lẽ mắng chửi cô, mà còn liên tục không ngừng.
Nhìn xuống đều là mấy chục vạn bình luận, căn bản không hề tìm thấy một bình luận nào nói thay cô, ... không, một bình luận trung lập cũng không có... toàn bộ đều là “Cô không xứng với nam thần của chúng tôi”, “Yêu tinh hại người”, “Lăn ra giới giải trí”...
“Xem gì thế?” Sau lưng truyền đến tiếng của Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo vội vàng khóa lại màn hình di động, xoay người, chui vào trong lòng Lục Cẩn Niên: “Không nhìn gì cả, chỉ là nhàm chán, nên xem qua một chút.”
Cho dù Lục Cẩn Niên không tận mắt nhìn thấy vừa rồi trên màn hình của cô là cái gì, nhưng cũng biết cô đang nói dối, mặt mày của anh liền lóe lên, theo lời nói dối của cô, tiếp tục hỏi: “Có nhìn trúng thứ gì không?”
“Không có”. Kiều An Hảo lắc đầu, chôn ngực vào trong ngực anh, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhìn đường cong xinh đẹp trên khuôn mặt của Lục Cẩn Niên, cong môi lên: “Em vốn nghĩ là mình sẽ nhìn trúng thứ gì đó, lúc lướt qua mới nhớ tới, lúc trước người nào đó đã lên cơn điên vác hết đồ về nhà, sau đó cái gì cũng không cần nữa, khiến cho em thấy rất mất mác đó...”
Kiều An Hảo rõ ràng cười tít mắt khi nói những lời này, nói xong câu cuối, còn giả bộ buồn rầu, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng là Lục Cẩn Niên vẫn tinh tế nhận ra trong nháy mắt đó cô liền rũ mắt xuống, bắt được sự khổ sở và bất lực của cô trong đó, rất nhanh một giây sau, cô lại cong môi lên tiếp tục cười chói lọi.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong lòng nối lên cảm giác áp lực vô cùng nặng nề, anh nuốt nước miếng một cái, vươn tay, sờ tóc của cô: “Kiều Kiều, nếu không vui, không cần phải cười.”
Kiều An Hảo bị anh nói những lời này liền ngẩn mặt ra.
Hóa ra, anh đã nhìn thấu?
Thế nhưng chỉ là một giây đồng hồ, Kiều An Hảo lại cười như hoa nở rộ: “Không có, em thì có chuyện gì không vui chứ? Không phải là bị người lạ mắng sao? Từ nhỏ đến lớn, em cũng không phải chưa từng bị mắng, chẳng qua bây giờ bị rất nhiều người mắng mà thôi, dù sao chỉ là mắng, hời hợt, vốn không ảnh hưởng đến, em không muốn bản thân không vui...”
Kiều An Hảo càng không để ý nói như vậy, trong lòng Lục Cẩn Niên càng đau đớn, đến sau cùng, rốt cuộc anh cũng không chịu nổi ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực mình, gắt gao ôm lấy.
Miệng Kiều An Hảo đang nói, bỗng dưng dừng lại, qua một lúc, cô cố gắng để cho giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, như là nửa đùa vậy, nói: “Sao tự dưng lại ôm em chặt thế?”
Lục Cẩn Niên càng ôm cô chặt chẽ hơn, có chút nặng nề mở miệng nói: “Kiều Kiều, anh biết em khổ sở.”
Kiều An Hảo vốn đang mạnh mẽ nở nụ cười, liền cứng ngắc.
Sau đó, Lục Cẩn niên lại nói: “Khổ sở thì nói ra, ở trước mặt anh, không cần kìm nén như thế.”