Lúc này Hứa Gia Mộc mới buông lỏng chiếc bật lửa, nhìn người kia, dáng vẻ chờ anh ta tiếp tục mở miệng.
Người nọ nhìn Hứa Gia Mộc cầm đống tiền trong tay, do dự một lúc lâu, ấp úng mãi cũng không nói ra được một chữ, mãi đến khi Hứa Gia Mộc lại làm động tác muốn giữ cái bật lửa, anh ta mới vội vàng nói: “Cậu Hứa, cậu đừng kích động, số tiền kia là Hứa phu nhân đưa cho tôi, sai tôi đi Cẩm Tú Viên, lừa gạt cô Kiều ra khỏi cửa để gặp phóng viên...”
Động tác của Hứa Gia Mộc dừng lạ, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Còn gì nữa không?”
“Không...” Người nọ chỉ nói một chữ, Hứa Gia Mộc cũng không thèm nháy mắt lấy một cái, liền lấy một tờ tiền màu đỏ trong phong bì ra đốt, vẻ mặt của người kia tiếc hận hô nhỏ một tiếng “không”, sau đó nhìn tiền bị đốt, từ trong tay của Hứa Gia Mộc rơi xuống, trong nháy mắt đã biến thành tro tàn, phấp phới tán loạn trên mặt đất.
Từ đầu Hứa Gia Mộc cũng không cho người đó bất kỳ cơ hội nào để thích ứng kịp, lại rút thêm tiền ra, cũng không phải chỉ một tờ, mà là một xếp tiền mỏng.
Trong lòng anh ta liền chẳng thèm quan tâm đến điều gì, không hề nghĩ ngợi liền nói hết ra: “Bà Hứa để tôi đi tiết lộ nơi ở của cô Kiều với phóng viên, bà Hứa định để cho tôi thừa lúc phóng viên vây cô Kiều lại thì làm cô ấy trượt chân ngã, sau đó thừa lúc hỗn loạn, để camera đập trúng vào cô ấy, camera nặng như thế, lúc đập xuống, chắc chắn sẽ khiến cô Kiều .... bà Hứa nói sau khi xong chuyện, sẽ cho tôi 50 vạn tiền thù lao, nhưng là sau cùng cậu lại xuất hiện, ....”
“Cho nên, Kiều Kiều bị anh đẩy ngã? Lúc phóng viên đuổi theo chúng tôi, sở dĩ mọi người lao về phía trước, cũng là anh làm?” ánh mắt của Hứa Gia Mộc liền lạnh lùng trong chớp nhoáng.
Người nọ nhìn dáng vẻ này của Hứa Gia Mộc mà sợ đến run rẩy, giọng nói đứt đoạn: “Cậu Hứa, không phải tôi, là bà Hứa, bà Hứa... thời gian trước tôi có đi đánh bạc, thua cuộc, bị người ta đến thúc giục đòi nọ, Vân di lại là cùng quê với tôi, bà ấy tìm tôi, 50 vạn, cả đời tôi chưa từng thấy qua, tôi mới đồng ý làm, cậu Hứa, về sau tôi cũng không dám, thật sự không muốn làm như vậy, tôi cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của bà Hứa và Vân di...”
“Nghe bọn họ sắp xếp, anh có thể làm ra việc như thế? 50 vạn? 50 vạn, anh cũng có thể đi giết người? Anh con mẹ nó có biết hay không, đây chính là phạm pháp, nếu xếu chiều hôm nay tôi không xuất hiện, thật sự anh sẽ nhân lúc hỗn loạn mà đập chết người, không chỉ là hai người phụ nữ kia, mà cả anh nữa, các người đều phải ngồi tù, ngồi tù? Hiểu không?”
Bởi vì phẫn nộ, cả người Hứa Gia Mộc có chút hung ác, khiến người kia sợ đến mức cả người đều run rẩy lợi hại, thừa dịp Hứa Gia Mộc không chú ý, anh ta liền không hề nghĩ ngợi, đoạt lấy phong bì trogn tay Hứa Gia Mộc.
Tiền trong phong bì rơi ra một ít, rơi xuống trên mặt đất, người kia khom lưng nhặt lên, sợ Hứa Gia Mộc đuổi theo, sau cùng liền chạy như trối chết.
Hứa Gia Mộc cũng không đuổi theo người kia, chỉ cứng ngắc đứng tại chỗ, qua rất lâu, anh mới giơ tay lên, chà xát mặt mình.
Anh vốn tưởng rằng... mẹ của anh chỉ là không cam lòng, cho nên mới tung những tin đồn kia lên mạng, thậm chí anh vẫn còn ôm một chút hy vọng, ý muốn về nhà khuyên bà ấy, để bà ấy có thể ngừng tay lại.