Kiều An Hảo vừa đi vào nhà ăn, còn chưa mở tủ lạnh ra, chợt nghe thấy chuông cửa kêu lên.
Cô vừa mới bị phóng viên không ngừng ấn chuong cửa, theo thói quen liền không thèm để ý đến, một lát sau, mới nhớ tới phóng viên ở ngoài cửa đã bị bảo
an đuổi đi, nên mới đóng cửa lại, đi ra ngoài cửa phòng, nhìn thoáng qua camera theo dõi, nhìn thấy một người mặc đồng phục chuyển phát nhanh, đội mũ lưỡi trai, Kiều An Hảo mới bóp vai mở nút trò chuyện, bên trong truyền đến một câu: “Đưa chuyển phát.”
Kiều An Hảo đúng là mấy ngày trước có mua ít đồ trên mạng, huống chi người này chỉ đi một mình, nên anh ta sẽ không có liên hệ gì với phóng viên, vì thế liền mở cửa đi ra ngoài.
Dọc theo trong sân có rất nhiều đá cuội, đi đến cửa lớn, mở cửa nhỏ bên cạnh ra, Kiều An Hảo vươn tay định đón nhận đồ, đột nhiên, sau vách tường liền có vài người đi ra, ánh đèn loang loáng không ngừng chiếu về phía cô, còn có mic giơ lên trước mặt cô, phóng viên không ngừng hỏi: “Kiều An Hảo, xin hỏi những ảnh chụp trên mạng có phải là thật không?
“Kiều An Hảo, anh Hứa Gia Mộc và cô ly hôn, là vì cô và Lục Cẩn Niên phản bội anh ấy sao?”
Kiều An Hảo theo bản năng lùi lại hai bước, vươn tay phải đóng cửa, kết quả phóng viên lại giành trước vọt vào trong cửa sắt, bao quanh Kiều An Hảo, micro đều đưa đến trước mặt cô: “Kiều An Hảo, chúng tôi cũng biết, Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc là anh em rồi, tôi muốn hỏi cô, hai người đó, cô yêu nhất là người nào?”
Phóng viên muốn nói gì, cô còn chưa hiểu, chỉ cảm thấy mình bị những người đó bao quanh đến hít thở không thông, cô dùng hết toàn lức muốn thoát ra ngoài, kết quả bởi vì trong lúc quá hỗn loạn, chân của cô dường như bị ai đó ngáng qua, sau đó cả người liền ngã về phía trước.
Phóng viên này, không có một người nào, không có một người nào đỡ cô lên, ngược lại còn đua nhau chụp dáng vẻ chật vật của cô khi ngã xuống đất.
Kiều An Hảo giơ tay lên theo bản năng, che mặt mình lại, bên tai vẫn là những câu hỏi liên tiếp không ngừng của phóng viên.
“Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc, có phải bởi vì cô mà quan hệ anh em tương tàn không?
“Kiều An Hảo, ...”
Ngay lúc mãi không có ai đến khống chế hỗn loạn, đột nhiên có một phóng viên hét lên: “A, ai dùng sức đẩy tôi...”
Ngay sau đó, có người ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều An Hảo, vươn tay trực tiếp kéo cô lên, ôm bả vai của cô hỏi: “Kiều Kiều, em không sao chứ?”
Kiều An Hảo kinh hồn bạt vía lắc đầu, quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hứa Gia Mộc.
“A, đây không phải là chủ tịch chấp hành của Hứa thị sao, Hứa Gia Mộc?”
Theo một lời nhắc nhở của phóng viên, lập tức những người còn lại hứng trí, giơ micro, chen chúc về phía Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.
“Hứa Gia Mộc, làm sao anh có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Hứa Gia Mộc, như này có thể nói là anh còn yêu vợ trước của mình đúng không?”
“Hứa Gia Mộc, sau khi cô Kiều phản bội anh, chẳng lẽ anh không có chút nào hận thù với cô ấy sao?”
Hứa Gia Mộc vốn không hề để ý đến chất vấn của phóng viên, không hề nghĩ ngợi vây Kiều An Hảo trong lồng ngực của mình, đi vào trong nhà.