Mặc dù động tác Hứa Gia Mộc rất nhanh, nhưng tờ giấy vẫn bị đốt mất 1 góc.
Nghiêng đầu, nhìn qua cửa sổ xe, Hứa Gia Mộc nhìn thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên một trước một sau đến cửa nhà, Lục Cẩn Niên nhập mật mã, không biết Kiều An Hảo nói gì, ngược lại mím môi nở nụ cười, chọc cho Lục Cẩn Niên vươn tay, vuốt vuốt tóc của cô, rồi kéo ra cửa nhà.
Cửa cũng không đóng vội, anh có thể thấy rõ hai người đứng ở tủ treo đồ, Lục Cẩn Niên cúi xuống thay giày cho Kiều An Hảo, còn cầm một đôi dép đặt ở trước mặt cô, lúc Kiều An Hảo đổi giày, nhón chân lên hôn lên má Lục Cẩn Niên một cái, Lục Cẩn Niên rõ ràng ngẩn người, sau đó liền vươn tay, kéo tay Kiều An Hảo, kéo xuống trước mặt mình, một bộ muốn hôn lên, kết quả lại bị Kiều An Hảo cầm hoa ngăn cản ở trước mặt, người lui về phía sau, liền chạy vào trong nhà.
Dường như tâm trạng Lục Cẩn Niên rất tốt, đứng ở chỗ tủ, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo chạy đi mấy giây, mới đổi giày, thuận tiện đóng cửa.
Hứa Gia Mộc ngồi ở trong xe, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cúi đầu, tầm mắt rơi vào chỗ ký tên trên văn kiện chia tài sản.
Mặc dù photo ra không rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể nhận ra ba chữ to rồng bay phượng múa, là tên Lục Cẩn Niên.
Tay anh nắm mấy tờ giấy tay bắt đầu run rẩy, mặc dù chuyện đã qua một ngày một đêm, nhưng anh vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, sao đột nhiên mọi chuyện lại xảy ra như vậy?
Rõ ràng trước kia anh gặp Lục Cẩn Niên, cũng sẽ cười hì hì đi lên phía trước gọi ‘anh’.
Rõ ràng trước kia Kiều Kiều mỗi lần thấy anh, cũng sẽ dịu dàng cười hiền gọi một câu anh Gia Mộc.
Vậy tại sao, bất chợt, anh không mặt thấy hai người bọn họ nữa rồi?
Hứa Gia Mộc ở trong xe, nhìn chằm chằm mấy tờ giấy hồi lâu, mới khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi Cẩm Tú viên.
Lúc này đúng lúc tan làm, trên đường phố Bắc Kinh đông đúc xe, trước một giây đạp chân ga, một giây kế tiếp sẽ phải phanh xe, Hứa Gia Mộc mù quáng đi theo dòng xe chạy một chút rồi dừng một chút, cuối cùng lại đâm xe, không nghiêm trọng lắm, đối phương là xe taxi, sợ muộn giờ làm, yêu cầu nói riêng, mở miệng muốn một ngàn đồng, anh cũng không cò kè mặc cả, trả tiền, cứ tiếp tục mở đèn xe hư một cái, tràn đầy không mục đích lái đi.
Bóng đêm từ từ phủ xuống, đợi đến lúc Hứa Gia Mộc phục hồi tinh thần lại, anh phát hiện mình lái đến nhà trọ Tô Uyển.
Anh sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn đạp thắng xe, sau đó liền ngừng lại, nhìn chằm chằm cửa nhà trọ, người có vẻ sững sờ.
Đây là nhà Tống Tương Tư... Anh và cô xem như, cũng phải năm sáu tháng chưa có gặp nhau... Cô cũng sống rất ổn, ở một bữa tiệc, còn nghe nói cô được một đài truyền hình mời làm giám khảo cho một chương trình, ra giá chừng một triệu!
Hứa Gia Mộc đẩy cửa xe, xuống, dựa vào xe nhìn chằm chằm hồi lâu nhà Tống Tương Tư, bên cạnh liền ngừng một chiếc xe, Hứa Gia Mộc dường như cảm nhận được điều gì, chợt quay đầu, quả thật thấy Tống Tương Tư từ bên trong xuống, cô cũng không chú ý, vẫn như cũ là bộ dạng cao ngạo, người đại diện không ngừng dặn dò cô chỉ thấy phiền khoát tay áo, rồi đi giày cao gót, đi về phía cửa nhà trọ.