Editor : Meitu
Cô đi từ cầu thang ra ngoài, cũng không đến sảnh, mà trước rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, rửa mặt, để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh chút.
Kiều An Hảo đi tới sảnh, liếc mắt liền thấy được Lục Cẩn Niên đứng trước cửa quay lưng lại, lúc này là mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn có vẻ như không cảm thấy lạnh, tư thế đứng cũng ung dung thong thả.
Tay Kiều An Hảo dùng sức nắm váy, hít sâu một hơi, mở miệng: "Lục Cẩn Niên."
Lục Cẩn Niên nghe được giọng nói của cô, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại không có nửa điểm khẩn trương và kinh ngạc, ngược lại gương mặt còn giãn ra, ánh mắt đen nhánh sâu xa, giống như lóe ra chút vui sướng, mở miệng nói, cũng rất nhẹ nhàng: "Sao lại đi lâu như vậy?"
Anh bị cô bắt tại trận với người phụ nữ khác trong phòng, sao dáng vẻ anh lại như người không có việc gì? Hoặc đối với anh mà nói, bị cô nhìn thấy cũng thờ ơ? Anh hoàn toàn không quan tâm?
Thái độ Lục Cẩn Niên như vậy khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an.
Cho đến lúc tay của cô bị Lục Cẩn Niên nắm, cô mới sững sờ tỉnh táo, nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên, rõ ràng cảm thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh, có mấy phần thần phấn khởi.
Kiều An Hảo càng thêm đoán không ra trong lòng Lục Cẩn Niên nghĩ cái gì, trong ngực bất ổn đập liên hồi, không được yên bình.
Trở về Cẩm Tú viên dọc theo đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo thỉnh thoảng len lén quan sát Lục Cẩn Niên lái xe, nhiều lần, sẽ bị Lục Cẩn Niên bắt gặp, anh lại làm ra vẻ như không thấy, chẳng qua là nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghĩ đến lúc cô ở khách sạn Bốn Mùa nói những câu đó với Lucy, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Kiều An Hảo tiếp xúc nụ cười của anh, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, tội nghiệp nắm chặt túi trong tay, một bộ thấp thỏm bất an, chọc cho tâm tình Lục Cẩn Niên càng tốt.
Không phải là anh không muốn mở miệng giải thích cho cô, mà là, anh rất muốn nhìn bộ dạng bất an của cô lâu một chút.
Nói thế nào... Khiến trong lòng anh ấm áp, ngọt ngào, có một cảm giác được yêu thương.
Xe vững vàng dừng ở trong Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cởi dây an toàn ra, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Kiều An Hảo mở cửa xe, động tác cô gái lại thật nhanh đẩy cửa xe ra, dẫn đầu nhảy xuống, vội vã chạy vào nhà.
Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm bước đi vào theo, vừa vặn Kiều An Hảo đổi giày, đang chuẩn bị lên lầu, anh vừa đổi dép vừa gọi cô: "Kiều Kiều."
Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, toàn thân chợt run run.
Anh gọi cô làm gì? Sẽ ngả bài với cô sao? Anh bị cô bắt gian, còn bình tĩnh như vậy, có phải anh thật sự không quan tâm hôn nhân của bọn họ? Chẳng lẽ kế tiếp anh sẽ nói bây giờ anh không thích cô nữa, thích người phụ nữ ở khách sạn kia?
Kiều An Hảo càng nghĩ càng hoảng sợ, cô không chờ Lục Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời anh muốn nói tiếp: "Em muốn uống nước, Lục Cẩn Niên."
Lục Cẩn Niên gật đầu, lập tức đi rót cho Kiều An Hảo một ly nước, đưa tới, lại gọi một câu: "Kiều Kiều."
"Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước.