“Chỉ cần em trả lời khiến tôi hài lòng, tôi có thể không so đo cái gì nữa, bất kể em có từng không đến gặp tôi, cũng bất kể em...” Lúc Lục Cẩn Niên nói đến đây, liền tạm dừng một lát, nghĩ đến một đêm kia, chính mình nhìn thấy mấy tin nhắn của cô, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, thế nhưng cũng rất vui vẻ, liền tiếp tục vững vàng nói: “Từng nói với tôi những gì, tôi đều có thể không so đo.”
Nhìn thấy hi vọng, Kiều An Hảo ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên nói: “Anh nói đi.”
Sau khi nói xong, bởi vì khóc quá lâu, lại còn khịt khịt mũi, bộ dáng vô cùng oan ức tội nghiệp.
“Kiều Kiều...” Lục Cẩn Niên im lặng thật lâu, sau đó mới mở miệng, anh nhìn vào trong mắt cô, mang theo một sự đau thương: “Cho tôi một lý do.”
Cả người Kiều An Hảo nổi lên một tầng nghi ngờ, há hốc to mồm, không hề phát ra âm thành, liền nghe được giọng nói đầy áp lực của Lục Cẩn Niên truyền đến: “Cho tôi một lý do thuyết phục có thể khiến tôi tin tưởng là em thật sự yêu tôi.”
Cho dù cô có nói “Em yêu anh” bao nhiêu lần nhiều như vậy, cho dù cô càn quấy anh nhiều ngày như vậy, cho dù cô không để ý đến hình tượng của bản thân vừa khóc vừa nháo kêu gào không muốn rời đi... Cho dù có nhiều cho dù như vậy, để anh biết là cô đang đòi muốn cùng với anh, nhưng là... anh vẫn cần một lý do.
Một câu “Anh xứng sao”, đúng là vẫn còn khiến anh mất đi tất cả tự tin và dũng khí.
Hỏi xong những lời này, rốt cuộc Lục Cẩn niên không có thêm bất kỳ hành động nào nữa, chỉ là nhìn không rời mắt khỏi cô.
Cho anh một lý do, để cho anh tin tưởng là cô thật sự yêu anh?
Trên mặt Kiều An Hảo vẫn còn để lại vài giọt lệ nhỏ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, như thật sự muốn suy nghĩ xem làm cách nào để thuyết phục được anh.
Trong một góc sáng sủa không có bóng người, vô cùng yên tĩnh.
Thi thoảng chỉ có tiếng ầm ầm của máy bay truyền đến.
Qua tầm hai phút, nhưng là Lục Cẩn Niên lại cảm thấy như anh vừa trải qua một thế kỷ, sức lực của ngón tay đặt trên vai Kiều An Hảo dần dần giảm đi, ngay lúc anh chuẩn bị đưa tay xuống, cô gái im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng: “Lục Cẩn Niên...”
Bởi vì vừa khóc, đôi mắt đen láy đặc biệt sáng ngời, chóp mũi vẫn hồng hồng, tóc cũng có chút lộn xộn, xem ra không hề thục nữ tý nào, nhưng cảm xúc trên mặt cô, lại khiến anh thấy được sự nghiêm túc vô cùng: “Chúng ta kết hôn đi.”
Nếu anh phải nhận được một lý do, mới tin tưởng được là cô yêu anh, cô suy nghĩ rất lâu như thế, đều nghĩ không ra được một lý do nào tốt hơn việc lựa chọn kết hôn.
“Trước kia anh có nói qua, nếu em không gả đi được, anh sẽ cưới em, vậy thì bây giờ anh lấy em đi, em đưa cả cuộc đời cho anh, lý do này có đủ không?”
Lục Cẩn Niên giống như người bị điểm huyệt, cảm xúc không hề có bất kỳ thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo.
Lại là một đoạn thời gian yên lặng rất lâu.
Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì, khiến trong thâm tâm của cô lại bắt đầu trở nên bất an, anh vẫn không hài lòng với lý do này của cô, vẫn không chịu đến với cô sao?
Kiều An Hảo lại đợi thêm một lúc, nhìn thấy dáng vẻ của Lục Cẩn Niên lúc này, hốc mắt lại đỏ lên, gấp gáp mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, nếu anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, em có thể nói thêm được không, trong bụng em còn có bảo bảo, chẳng lẽ bảo bảo của anh cũng không được sao?”