Editor : Meitu
Lục Cẩn Niên vẫn cùng bà ăn cơm tối xong, xem một bộ vở kịch đã cũ, nói người giúp việc tắm cho bà xong, lên giường ngủ, mới rời đi.
Lúc Lục Cẩn Niên đi ra từ trong thang máy, liếc mắt nhìn thời gian, đã mười giờ tối.
Đi ra khỏi cao ốc, Lục Cẩn Niên mới phát hiện tuyết rơi, đại khái chỉ một hồi, chung quanh tiểu khu như được bọc trong một tầng tuyết trắng mỏng.
Lục Cẩn Niên đi xuống bậc thang, giẫm trên tuyết trắng, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Anh đi tới ven đường tiểu khu, lấy chìa khóa xe, ấn mở khóa xe, thấy xe cách đó không xa, trước sau lóe lên một cái đèn, liền cất bước đi tới.
Lúc Lục Cẩn Niên vừa đi tới trước xe của mình, nghe được có người gọi tên của mình: "Lục tổng. "
Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, quay đầu, thấy trợ lý của mình đứng ở đường đối diện tiểu khu, giống như đã tới được một lúc, trên đầu bị đè một tầng tuyết như đội mũ.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, nhưng bước chân dừng tại chỗ.
Trợ lý bước nhanh đạp lên tuyết đi tới trước mặt của anh, ánh mắt của anh ta, rõ ràng mang theo vài phần kích động: "Lục tổng, anh trở về lúc nào? Sao không liên lạc tôi?"
"Sao cậu ở đây?" Lục Cẩn Niên không trả lời câu hỏi của trợ lý, ngược lại nhíu mày hỏi thăm.
"Họ hàng của bà xã tôi đều ở phía sau tiểu khu kia, hôm nay chúng tôi tới chúc tết, chơi mạt chược đến bây giờ chưa về, tôi xuống lầu mua thuốc lá, kết quả đúng lúc gặp anh." Trợ lý nhìn như thành thật đang trả lời câu hỏi của Lục Cẩn Niên, đáy lòng vẫn đang suy nghĩ, họ hàng của bà xã anh đều ở Tô Châu, cả đêm chạy đến nơi đây, còn không phải là bị cô Kiều gọi một cú điện thoại sao?
Trợ lý biết Lục Cẩn Niên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ lừa gạt anh, đây là lần đầu tiên, mặc dù nói không có sơ hở, nhưng đáy lòng vẫn hơi chột dạ, sợ bị Lục Cẩn Niên nhìn ra điều gì không ổn, rất nhanh liền đổi đề tài: "Lục tổng, lát nữa anh có việc gì không? Nếu không thì đi uống một ly được không?"
Lục Cẩn Niên không từ chối đề nghị của trợ lý, gật đầu, liền chỉ xe mình, sau đó đi tới chỗ ghế lái ngồi.
Làm trợ lý của Lục Cẩn Niên nhiều năm, lúc này đã hơn bốn tháng không gặp, nhưng thủy chung không từ bỏ thói quen, trợ lý vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên đồng ý, liền giành trước đi tới trước mặt anh, thay anh kéo ra cửa sau xe: "Lục tổng, mời."
Lục Cẩn Niên vừa mới chuẩn bị mở cửa xe ghế lái thì dừng lại, cuối cùng buông tay, khom người, chui vào trong xe.
Trợ lý lên ghế lái, khởi động xe, hỏi: "Lục tổng, chúng ta đi đâu?"
"Tùy cậu."
Trợ lý suy nghĩ một chút, đề nghị: "Kim Bích Huy Hoàng?"
Lục Cẩn Niên nhẹ "Ừ" một tiếng, đồng ý.
Trong 4 tháng này, "Kim Bích Huy Hoàng" sửa chữa một lần, so với lúc trước càng thêm phần rực rỡ.
Trong bao sương, trợ lý rất nhanh gọi rượu, đợi đến khi phục vụ viên rời đi, mới quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, phát hiện vẻ mặt anh rất nhạt tựa vào trên ghế sa lon, chẳng biết từ lúc nào đã đốt một điếu thuốc, đã hút hơn nửa đoạn.
Trợ lý rót hai ly rượu, đẩy một ly tới trước mặt Lục Cẩn Niên: "Lục tổng, lần này anh trở về còn đi không?"
Lục Cẩn Niên nghe tiếng trợ lý, thu tầm mắt nhìn lên trần nhà, ngồi thẳng người, bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó gật đầu một cái: "Đi."