Hôn Trộm 55 Lần

Chương 547: Yêu em 13 năm [17]

“Đủ, em nói đúng......” Lục Cẩn Niên bỗng nhiên ôm lấy môi cười khẽ, anh nhìn chằm chằm đáy mắt Kiều An Hảo, thoáng hiện một tia tự giễu :“Bất quá, thật đáng tiếc, tôi chung quy không phải Hứa Gia Mộc.”

Anh nghĩ đến khi Hứa gia gặp chuyện không may vào một đêm kia, cô ghé vào trong ngực của anh, nói với anh, khiến cho anh đi quan tâm Hứa Gia Mộc.

Anh nghĩ đến cô vừa xuất hiện ở cửa văn phòng của anh, đồng thời nhìn thấy anh và Hứa Gia Mộc, cô lại mở miệng hô tên Hứa Gia Mộc trước tiên......

Cho dù là Hứa Gia Mộc và cô đã giải trừ hôn ước, cho dù anh đối tốt với cô như vậy, thì ở lòng của cô, Hứa Gia Mộc vẫn là tồn tại trọng yếu!

“Em khẳng định vẫn luôn suy nghĩ, nếu tôi có thể trở thành Hứa Gia Mộc, thì tốt rồi, đúng hay không?” Lục Cẩn Niên cảm giác được rõ ràng trong cơ thể mình có một cỗ ghen tị đang lan tràn, anh rất muốn khống chế tốt tính tình của chính mình, nhưng là cảm xúc lại bị lời nói so sánh vừa rồi của Kiều An Hảo mà không thể khống chế, cũng chưa đợi cô phản ứng lại, giây tiếp theo giọng điệu anh mở miệng trở nên nghiêm khắc lạnh như băng: “Nhưng mà, Kiều An Hảo, tôi nói cho em, tôi cả đời cũng không khả năng biến thành Hứa Gia Mộc!”

“Em đã để ý Hứa Gia Mộc như vậy, ngay bây giờ em đi mà tìm hắn.” Lục Cẩn Niên vừa nói, vừa từ trên ghế salon đứng lên, kéo cánh tay Kiều An Hảo, kéo cô tới trước cửa văn phòng, hung hăng đẩy ra ngoài.

Lực đạo của Lục Cẩn Niên rất lớn, thân thể cô lảo đảo, đợi đến khi cô ổn định lại thân thể, cửa phía sau đã đóng sầm lại, sau đó Kiều An Hảo nhìn cửa văn phòng đóng chặt, mới ý thức được mình vừa nói gì, bảo sao Lục Cẩn Niên tức giận như vậy.

Cô cũng không phải thật sự muốn lấy anh so sánh với Hứa Gia Mộc, chỉ là chuyện anh đột nhiên thu mua Hứa thị, nàng có điểm không thể chấp nhận, rõ ràng anh và Hứa Gia Mộc là anh em, anh vì sao ra tay liền ra tay, một chút tình cảm cũng không lưu đâu?

Kiều An Hảo nhìn bộ phận thư ký cách đó không xa, tầm mắt đang nhìn về nơi này, hơi cúi đầu, xoay người đi đến trước văn phòng, đẩy cửa trước, phát hiện đã bị khóa trái, sau đó liền gõ cửa.

Kiều An Hảo đợi khoảng nửa phút, không có thấy đáp lại, lúc chuẩn bị giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, cửa đột nhiên bị Lục Cẩn Niên từ bên trong mở ra.

“Lục Cẩn Niên….” Lục Cẩn Niên làm như không nhìn thấy Kiều An Hảo, bước chân cực nhanh đi về phía thang máy.

Kiều An Hảo vội vàng đổi kịp, mở miệng nhỏ giọng theo bản năng, giải thích với Lục Cẩn Niên: “Tôi không có ý tứ như anh nghĩ, tôi không cố ý so sánh anh với anh Gia Mộc, tôi chỉ…”

Kiều An Hảo vì chuẩn bị cho buổi hẹn tối nay, cố ý đeo giày cao gót cao mười phân, tốc độ không thể bằng Lục Cẩn Niên, lời của cô còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã bước vào thang máy, đợi đến khi cô đuổi tới thang máy, cửa thang máy đã đóng, chậm rãi quay về.

Lục Cẩn Niên theo văn phòng đi ra, lúc đi qua bộ phận thư ký, có người ôm văn kiện đứng lên, muốn tìm anh ký tên, nhưng là vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, lập tức sợ tới mức ngậm miệng lại, cúi đầu yên lặng ngồi lại vị trí của mình.

Lục Cẩn Niên dùng thang máy, một đường đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe của mình ra ngồi vào, sau đó dụng lực kéo cà vạt một chút, sau đó liền khởi động xe, thải chân ga rời đi.

-

Kiều An Hảo cũng không biết mình ngồi ở trong phòng làm việc của Lục Cẩn Niên bao lâu, thẳng đến di động vang lên, cô mới hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Là Kiều An Hạ gọi điện thoại tới, nói cho cô chuyện Hàn Như Sơ bị đưa vào bệnh viện.

Tắt điện thoại, Kiều An Hảo ở trong phòng làm việc của Lục Cẩn Niên ngây người trong chốc lát, mới đứng dậy, rời đi.

Lúc trợ lý của Lục Cẩn Niên cầm di động cùng bút ghi âm trở về, phát hiện trong phòng làm việc của Lục Cẩn Niên không có một bóng người, chỉ có hai chiếc chén sứ trên bàn trà, bên trong là trà sữa và cà phê đã không còn độ ấm, trợ lý cau mi lại, rời khỏi văn phòng, đi về phía bộ phận thư ký, lên tiếng hỏi: “Lục tổng đâu?”

“Lục tổng ở khoảng một giờ trước, đi ra ngoài.” Thư ký nói xong, lại bổ sung một câu: “Lúc Lục tổng đi ra ngoài, thoạt nhìn tâm tình đặc biệt không tốt.”

“Buổi chiều có ai tới sao?”

“Hứa tiên sinh đã tới.” Thư ký dừng lại một chút: “Nga, còn có Kiều An Hảo, Lục tổng ở trong phòng làm việc hàn huyên vài câu với Kiều An Hảo, đột nhiên tức giận đạp cửa đi rồi.”

Trợ lý “Nga” một tiếng, mơ hồ như là nghĩ tới cái gì đó, đi trở về trong phòng làm việc của mình, xách một cái túi giấy, cũng ly khai truyền thông Hoàn Ảnh.