Đau đến cuối cùng, nhưng vẫn như cũ không nghĩ ra từ đi an ủi từ Lục Cẩn Niên, vươn tay, muốn kéo Kiều An Hảo vào trong lòng, cho cô một cái ôm trong yên lặng, nhưng mà cũng không đợi tay anh, chạm vào cánh tay của cô, Kiều An Hảo chảy nước mắt ở trước mặt, lại đột nhiên cong lên khóe môi, nở rộ một cái tươi cười tươi đẹp động lòng người, giọng nói mở miệng thanh thúy mang theo vài phần kinh hỉ: “Lục Cẩn Niên, anh tại sao lại ở chỗ này?”
Lục Cẩn Niên bị nụ cười bất thình lình của Kiều An Hảo, đầu óc có một chút chấn động khiến cho lờ mờ, cánh tay liền cứ như vậy ngừng lại ở giữa không trung, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của cô, thấy rõ ràng nước mắt dưới đáy mắt của cô.
Vì sao cô vừa khóc vừa cười a...... Sẽ không phải là bị Hứa Gia Mộc vứt bỏ, đả kích đến đi?
Lục Cẩn Niên càng thêm đau lòng, bởi vì đầu óc đang rất loạn, nên anh thật sự không nghĩ ra được phải nói như thế nào mới an ủi được cô, cửa mở ra, phía sau mưa to vẫn tiếp tục, gió không ngừng thổi đến, toàn thân cô lạnh ướt nhẹp co rúm lại một chút, lúc này Lục Cẩn Niên mới thanh tỉnh lại, ôm lấy Kiều An Hảo, đạp bước chân lên lầu, đi phòng ngủ rồi vào phòng tắm, đặt Kiều An Hảo ở trong bồn tắm, mở vòi nước ra, điều chỉnh nhiệt độ nước một chút, đưa vòi hoa sen vào trong tay Kiều An Hảo, thấp giọng nói:“Tắm nước ấm, đừng để bị cảm.”
Sau đó, liền đứng dậy, rời đi.
Trước khi Lục Cẩn Niên đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên mở đèn sưởi bên trong lên.
Lúc Kiều An Hảo tắm xong đi ra, đúng lúc Lục Cẩn Niên bưng một ly trà gừng lên lầu.
Lục Cẩn Niên đưa trà gừng cho Kiều An Hảo, cầm máy sấy, sấy tóc cho cô.
Âm thanh của máy sấy có chút lớn, hai người không có nói chuyện, không khí có chút giống khi hai người bọn họ đóng giả làm vợ chồng, hình ảnh ở cùng một chỗ.
Kiều An Hảo bưng ly trà gừng uống một ngum, độ ấm lan tràn đến ngực trái của cô bên trong lồng ngực trở nên vô cùng mềm mại.
Lục Cẩn Niên sấy tóc tốt, bó gọn dây điện của máy sấy lại, đặt ở một bên trên bàn.
Thiếu âm thanh của máy sấy, trong phòng yên tĩnh rất nhiều, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ.
Lục Cẩn Niên đứng ở trước mặt của Kiều An Hảo, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô đang mân trà gừng, đầu óc đóng băng lâu như vậy, rốt cục cũng nói ra một câu quan tâm:“Kiều Kiều, em có khỏe không?”
“Tôi tốt lắm a......” Kiều An Hảo chỉ coi đây là một câu hỏi thăm bình thường của Lục Cẩn Niên, thực tự nhiên đáp lại anh một câu, sau đó đật chén trà đã uống sạch ở trên bàn, dương khuôn mặt tươi cười, ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, đem câu hỏi còn chưa nói xong đã bị Lục Cẩn Niên ôm vào phòng tắm của mình, một hơi hỏi ra:“Lục Cẩn Niên, anh không phải ở Hongkong sao? Ngày mai không phải anh còn phải họp sao? Vì sao đột nhiên trở lại?”
Lục Cẩn Niên bị kinh hách lâu như vậy, nghe được vấn đề liên tiếp của Kiều An Hảo, hậu tri hậu giác lại ý thức được dường như Kiều An Hảo không
phải đang khổ sở...... Nhưng mà, Lục Cẩn Niên lại nghĩ đến ánh mắt đỏ lên cùng với hình ảnh toàn thân ướt nhẹp vừa nãy của Kiều An Hảo, không có trả lời vấn đề của cô, ngược lại mở miệng hỏi:“Em vừa mới đi nơi nào ? Trời mưa lớn như vậy mà không biết mang theo dù?”
Kiều An Hảo thành thật nói:“An Hạ uống nhiều ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi đi tìm chị ấy, không mang theo dù, vậy nên mới mắc mưa.”
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mặt của Kiều An Hảo đánh giá một lát, rốt cục xác định vừa rồi mình quá khẩn trương, Kiều An Hảo tựa hồ không có biết chuyện tình của Hứa Gia Mộc.
Lục Cẩn Niên giống như trọng sinh trở lại, thở ra một hơi thật dài.