Lúc xoay người đi qua cửa an ninh, Lục Cẩn Niên nghe được tiếng “leng keng”, bước chân của anh tạm dừng một phen, sau cùng vẫn đi qua cửa an ninh.
Sau khi kiểm tra xong, Lục Cẩn Niên móc ra gì đó ở trên người, lần lượt nhét trở về túi, anh cố gắng cầm lấy điện thoại di động, vốn là không muốn nhìn, nhưng vì tối nên không nhịn được nhìn lướt qua màn hình, quả nhiên thấy nhắc nhở của tin nhắn, nội dung là Kiều An Hảo gửi đến một dấu chấm hỏi.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm màn hình, yết hầu lay động hai lần, sau đó rũ xuống rèm mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cằm dưới như bị căng cứng, như là đang chịu áp lực gì đó, đưa điện thoại thả lại vào trong túi quần.
Lúc Lục Cẩn Niên đến, thời gian đến lúc máy bay cất cánh còn lại nửa giờ, sau khi đi qua cửa an ninh, có một cô gái đưa bọn họ đến chỗ đăng ký vào khoang VIP.
Lúc máy bay truyền đến tiếng nhắc nhở, Lục Cẩn Niên ngồi tại chỗ, cài chặt dây an toàn.
Lúc trợ lý tắt máy, nhìn thấy Lục Cẩn Niên ở bên cạnh rất thờ ơ, liền nhắc nhở: “Lục tổng, cần phải tắt điện thoại.”
Một câu nói khiến Lục Cẩn Niên lấy ra điện thoại di động, đang chuẩn bị tắt máy, lại nhìn đến màn hình có tin nhắn của Kiều An Hảo, ngón tay liền dừng lại.
Cô gái phụ trách khoang hạng nhất, cầm thực đơn đi tới, lễ phép mỉm cười mở miệng nói: “Hai vị, xin hỏi đợi lát nữa sau khi máy bay cất cánh, cần uống chút gì không?”
Trợ lý nói: “Hai lý coffee, cám ơn.”
“Vâng ạ.” Cô gái tiếp viên đi xuống, nhìn thấy màn hình điện thoại di động còn sáng, vì thế liền nhẹ giọng nhắc nhở: “Vị này, làm phiền anh cần phải tắt nguồn điện thoại.”
Ngón tay của Lục Cẩn Niên vuốt trên màn hình điện thoại hai lần, sau cùng như là hạ được quyết tâm thật lớn, liền tắt điện thoại.
-
Kiều An Hảo ngồi trên ghế sofa, vừa xem tivi, vừa chờ điện thoại của Lục Cẩn Niên.
Thời gian tích tắc trôi qua, đợi đến sau cùng, Kiều An Hảo có chút không kiên nhẫn, mắt thấy đã đến mười hai giờ, Lục Cẩn Niên vẫn không có hồi âm gì, Kiều An Hảo không nhịn được cầm điện thoiaj gọi một cú cho Lục Cẩn Niên, cũng muốn hỏi anh là đang xảy ra chuyện gì.
Tín hiệu truyền đi, trong di động lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ quan thuộc: “Thực xin lỗi, người sở hữu số điện thoại này hiện đang tắt máy...”
Tắt máy?
Lông mày của Kiều An Hảo cau lại, Lục Cẩn Niên không mở điện thoại sao?
Vì thế liền tìm số điện thoại của trợ lý gọi đến, cũng là tắt máy.
Boss và trợ lý đều tắt máy điện thoại.
...thật đúng là khéo.
Sau đó Kiều An Hảo liền gọi đến số điện thoại trong văn phòng của Lục Cẩn Niên, không có ai tiếp nhận.
Kiều An Hảo ôm má, ném điện thoại sang một bên, lại không còn tâm tình nào mà xem ti vi, thất thần chờ điện thoại.
Đợi không biết qua bao nhiêu lâu, Kiều An Hảo dựa vào trên sofa, mơ màng ngủ.
Bởi vì ở trên sofa, Kiều An Hảo ngủ không được ngon giấc, có tỉnh lại một lần, cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thời gian, màn hình điện thoại rất sạch sẽ, đã là hai giờ sáng, không hề có một cuộc điện thoại nào của Lục Cẩn Niên, cũng không có bất kỳ một tin nhắn nào của anh.
Kiều An Hảo ngây ngốc nhìn di động một lúc, đáy lòng vô cùng trống trải, sau đó đứng dậy đi toilet, lúc rửa tay, nhìn thấy chính mình trong gương vẫn đang mặc một chiếc váy xinh đẹp chờ Lục Cẩn Niên đến đón, tâm tình càng thấp hơn, mệt mỏi như vây lấy.