Hôn Trộm 55 Lần

Chương 477: Chat webcam (7)

Qua một thời gian dài, Kiều An Hảo nháy nháy mắt, nói: “Ngày mai là tôi có thể xuất viện rồi.”

“Ừhm.”

“Bọn họ nói, muốn để tôi về Bắc Kinh trước, để thân thể nghỉ ngơi một chút, cho nên có thể phải cần vài ngày mới quay lại đoàn làm phim được.

“Được.”

“Tôi bay chuyến 10 giờ sáng mai, lúc mười giờ.”

“Ừhm.”

“Anh? Có muốn quay lại Bắc Kinh không?” Kiều An Hảo không đợi Lục Cẩn Niên trả lời, liền nhỏ giọng nói rất nhanh vào trong điện thoại: “Chị tôi quay lại rồi, cúp máy đã nhé.”

Lục Cẩn Niên nghe tiếng đô đô trong điện thoại rất lâu, mới cất điện thoại vào trong túi, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm phòng bệnh của Kiều An Hảo một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng cúi đầu, cười khẽ một tiếng.

Ngày hôm sau, đoàn người đến sân bay, Hứa Gia Mộc lái xe từ Bắc Kinh qua, nên phải ủy thác xe hơi lên máy bay, để lại Kiều An Hảo, Kiều An Hạ, Hàn Như Sơ và mẹ của Kiều An Hạ tự đi đăng ký thủ tục, sau đó tìm một quán cà phê ngồi đợi anh.

Có thể là do thủ tục ủy thác xe hơi khá phiền toái, bốn người đợi Hứa Gia Mộc khoảng nửa giờ, cũng không thấy người đâu, gọi điện thoại cũng không nhận, mắt thấy thời gian chỉ còn lại hơn một giờ, Kiều An Hảo liền tự đi giục anh.

Kết quả cô còn chưa ra đến nơi, đã gặp được Hứa Gia Mộc.

Quán cà phê ở sân bay, luôn kín chỗ, những chỗ thoáng không đặt ghế ngồi thì đều xếp đầy hành lý và xe đẩy, khiến hành lang trở nên cực kỳ chật hẹp, Kiều An Hảo đi sau Hứa Gia Mộc, lúc đi qua một chiếc bàn tròn trong góc quán cà phê, không cân rthaan liền vấp chân ngồi lên một người khác, cô vừa đứng dậy, vừa lễ phép nghiêng đầu nói một câu: “Thực xin lỗi”, sau đó vừa dứt lời, mặt lại ngớ ra.

Lục Cẩn Niên tao nhã an nhàn ngồi trên ghế, trong tay còn bưng một ly cà phê, chậm rãi nhấp một ngụm.

Kiều An Hảo theo bản năng muốn mở miệng hô tên của anh, lại nghĩ đến phía trước, Hàn Như Sơ đang ngồi cách đó không xe, liền nuốt trở lại, ném một ánh mắt nghi ngờ cho Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên không nói gì, dương như đã hiểu sự nghi ngờ của cô, chậm rãi buông chén cà phê trong tay, ngón tay gõ gõ lên vé máy bay đang đặt trên bàn.

Kiều An Hảo thuận thế nhìn thoáng qua, phát hiện anh bay cùng chuyến với mình.

“Kiều Kiều?” Hứa Gia Mộc đi đến chỗ Hàn Như Sơ và hai mẹ con Kiều An Hạ đang ngồi, mới phát hiện Kiều An Hảo không theo sau, quay đầu liền hô một tiếng gọi cô.

Kiều An Hảo lên tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, vội vàng đi tới, đợi đến khi Kiều An Hảo đi đến trước bàn cà phê, theo bản năng lại đưa mắt nhìn về hướng Lục Cẩn Niên.

Đợi đến khi Hứa Gia Mộc xong hết thủ tục, lúc mọi người đi ra khỏi quán cà phê, Kiều An Hảo lại phát hiện chỗ mà Lục Cẩn Niên vừa mới ngồi, giờ đã là một người khác.

Lúc mọi người xếp hàng qua cửa an ninh, Kiều An Hảo không ngừng nhìn đông ngó tây, thế nên lúc Kiều An Hạ nói với cô, cô lại chẳng nghe thấy gì, khiến Kiều An Hạ có chút giận dỗi hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc là em đang tìm cái gì?”

“Không có gì?” Kiều An Hảo lắc đầu với Kiều An Hạ, tầm mắt lại nhìn xung quanh một chút.

Mãi đến khi đi qua cửa an ninh, trên đường đến nơi đăng ký, may mà lúc Kiều An Hảo đi vào phòng rửa tay lại thấy được bóng dáng của anh.