Môi Lục Cẩn Niên khẽ cong nhẹ, không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh có thể nghe được những cây nến đang cháy phát ra tiếng rất nhỏ, qua thật lâu, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, chẳng qua là gọi tên Kiều An Hảo, lời nói dừng lại: "Kiều Kiều..."
Kiều An Hảo không hiểu nâng lên mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên: "Hả?"
Ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo có chút phức tạp, thật ra thì anh rất muốn nói cho cô biết, người anh thích thật ra chính là cô, nhưng rồi lại sợ nói xong, ngay cả cơ hội làm bạn cũng mất.
Bởi vì đã hoàn toàn mất đi, cho nên thật sự không muốn dẫm lên vết xe đổ, thời gian năm năm kia không có cô, anh trải qua mỗi ngày rất mệt mỏi.
Trong lòng Lục Cẩn Niên hỗn loạn, giống như đang tranh cãi, sau khi bình tĩnh, giọng anh rõ ràng, mở miệng nói: "Em là một người con gái tốt để làm người yêu.”
Đây là lần đầu tiên Kiều An Hảo nghe từ trong miệng Lục Cẩn Niên khen ngợi mình như vậy, cô ngửi thấy trên người anh truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, trong lúc bất chợt đáy lòng lại có một cỗ xúc động, rất muốn hỏi
anh một câu, cô thật sự rất tốt để làm người yêu sao? Nếu cô xứng đáng như vậy, vậy anh thì sao? Tại sao còn không yêu cô?
Trong đầu Kiều An Hảo dao động, cô bật thốt lên tên Lục Cẩn Niên.
Nhưng mà, cô nhìn Lục Cẩn Niên đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt chờ đợi mình nói chuyện, lại vừa không có dũng khí tiếp tục hỏi.
Bây giờ cô và anh chung sống, là thời gian đẹp nhất của bọn họ trong từng ấy năm, thật sự rất sợ, một khi mở miệng, mộng đẹp kết thúc, cơn ác mộng lại đến.
Dù sao, mặc dù nói cô là một cô gái tốt để yêu, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh sẽ yêu.
Kiều An Hảo muốn nói, cuối cùng vẫn không hỏi thẳng, chẳng qua là hóa thành một câu rất nhẹ "Ngủ ngon" .
Qua hồi lâu, giọng của Lục Cẩn Niên cũng truyền đến, hai chữ: "Ngủ ngon."
Sau đó hai người không nói chuyện với nhau, chẳng qua là nhắm mắt lại, nhìn có vẻ là ngủ, nhưng người bên cạnh không thấu rõ đáy lòng, lại cũng nghĩ đến mình không biết bí mật của người kia.
Hết lần này tới lần khác đúng dịp chính là, bí mật anh yêu cô, cô yêu anh.
Tối hôm qua làm sao ngủ quên, Kiều An Hảo cũng không nhớ, lần nữa khi...tỉnh lại, đã là mười một giờ trưa, Lục Cẩn Niên đã không còn trong phòng ngủ.
Cây nến trên mặt đất, tối hôm qua cháy đã bị dập tắt, chỉ còn lại phía ngoài màu đỏ trống rỗng, bong bóng trên tường, vẫn giống như tối qua, nói cho Kiều An Hảo biết tất cả chuyện xảy ra không phải là một giấc mộng.
Cầm lên điện thoại di động, Kiều An Hảo thấy rất nhiều tin nhắn chúc mừng bạn bè và người nhà gửi tới, lúc cô đánh răng, trả lời từng người một, sau đó xuống lầu, ăn cơm trưa xong, Triệu Manh đúng lúc tới đón cô trở về đoàn phim, Kiều An Hảo thu dọn đồ xong, chuẩn bị lúc ra cửa, nhớ tới Lục Cẩn Niên tự mình chuẩn bị bánh kem, vì vậy để cho má Trần đặt bánh vào hộp, dứt khoát cầm về đoàn phim.
Buổi chiều không có cảnh của Lục Cẩn Niên, cho nên anh cũng không xuất hiện, nhưng mới tách ra mấy tiếng ngắn ngủi, Kiều An Hảo phát hiện mình có hơi nhớ anh.
Sau khi quay phim xong, Kiều An Hảo từ đi từ hiện trường trở về khách sạn, thấy được xe của Lục Cẩn Niên, biết anh đã tới, nghĩ đến mình còn chưa ăn bánh, cho mình một lý do để có thể đi tìm anh.
Trở lại phòng, Kiều An Hảo cắt bánh, chia ra một miếng lớn, đang chuẩn bị bưng lên lầu, điện thoại trong phòng lại vang lên...