Editor: Xiu Xiu
Kết quả vừa mới đi tới cửa, trợ lý đã nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang tìm kiếm thứ gì đó trong thùng rác.
Đồ bỏ đi của Cẩm Tú Viên, mỗi ngày đều có người đúng giờ đến lấy, nhưng hiện tại là mùa hè, thùng rác bốc mùi rất khó chịu.
Trợ lý sửng sốt mất một giây, nhanh chóng đi lên phía trước, bịt mũi, mở miệng nói: “Lục tổng, nơi này bẩn như vậy, anh muốn tìm thứ gì? Để tôi kêu người khác đến tìm?”
Lục Cẩn Niên dường như không hề nghe thấy trợ lý nói gì, không nói gì chỉ chuyên chú tìm kiếm, trong thùng rác, sau đó đáy mắt liền sáng lên, từ bên trong lôi ra một túi rác màu đen.
Trợ lý vội vàng lui về phía sau một bước, thấy Lục Cẩn Niên mở túi rác ra, người giống như mất hồn, ở cạnh thùng rác không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm bên trong.
Bánh ngọt đã thối nát nhìn không ra được hình dáng gì, bơ dính hết lên toàn bộ túi rác, còn tản ra một chút vị sữa tươi.
Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên rất kinh ngạc, cảm thấy như có một đôi tay nắm lấy trái tim anh, cảm giác nhoi nhói ngay lập tức lan ra khắp cả người, ngón tay cầm lấy túi rác bắt đầu phát run.
Trợ lý không biết Lục Cẩn Niên đang nhìn cái gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất không đúng, đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh một phen.
Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ban đầu khi mở túi rác ra, đứng đó rất lâu, hơi hơi nháy mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm những thức bừa bãi trong túi rác kia, như là muốn nhìn ra được hình dạng lúc đầu của chiếc bánh ngọt, mất chừng mười giây đồng hồ, anh mới lại chớp chớp mắt, sau đó cầm túi rác trong tay, chậm rãi thả lại thùng rác, không coi ai ra gì tiếp túc bước chân, đi vào trong sân.
Má Trần nhìn thấy Lục Cẩn Niên đi vào, lên tiếng hô một câu: “Cậu Lục”, Lục Cẩn Niên giống như không nghe thấy gì, tiếp tục đi thẳng lên lầu, sau đó đi vào trong phòng ngủ chính đóng cửa lại, cả người dựa vào cánh cửa, anh hơi ngửa đầu, nhìn đèn thủy tinh trong phòng, vẻ mặt trầm tĩnh hơi cmơ màng.
Vốn dĩ, những điều má Trần nói đều là sự thật. Tối hôm qua cô vậy mà ở nhà, chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ.
Má Trần còn nói, đây là lần đầu tiên cô làm bánh sinh nhật.
Chỉ cần hôm qua anh về nhà, những thứ đó đều là của anh, tại sao anh lại không về? Tại sao anh lại không trở vê?
Nghĩ tới đây, trong mắt anh vô cùng chua xót, yết hầu khó khăn lên xuống, anh vươn tay, bưng lấy mặt mình, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng, mang theo vài phần nghẹn ngào: “Lục Cẩn Niên, tại sao mày lại không trở về?”
-
Lúc Lục Cẩn Niên đi xuống lầu, đã khôi phục lại cao ngạo và lạnh nhạt lúc đầu, anh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì lên xe rời đi.
Dọc đường đi, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới lên xe, không có thay đổi gì, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, như hơi ngẩn người, hoặc như đang suy nghĩ điều gì.
Không khí bên trong xe, có một loại áp lực không nói nên lời.
Trợ lý không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh nhẹn điều khiển xe, hướng về phía studio.
-
Kiều An Hảo không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Manh đến chỗ đoàn làm phim, liền đến luôn nhà ăn.
Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém cỏi, Kiều An Hảo cầm chén đĩa, tùy ý chọn một ít thức ăn rồi tìm một chỗ ngồi xuống.