Editor : Meitu
Anh không lên tiếng.
Hàn Như Sơ cũng không hứng thú nghe anh nói, đưa mắt nhìn màn hình lớn trước mặt, rất ung dung tiếp tục mở miệng, nhưng mỗi một câu nói, đều sắc nhọn như dao.
"Chẳng qua tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, bởi vì tôi nghĩ, có thể cậu không biết, nhà họ Hứa và nhà họ Kiều đã sớm có hôn ước từ lâu."
"Nói như vậy, có thể cậu chưa rõ, tôi sẽ nói đơn giản chút, Gia Mộc và Kiều Kiều có hôn ước, nói cách khác, Kiều Kiều là hôn thê của Gia Mộc, tương lai sẽ gả cho Gia Mộc, hơn nữa tôi nghĩ có chuyện cậu cũng không rõ, đó là bây giờ Kiều Kiều và Gia Mộc yêu nhau."
"Vả lại, cậu là một đứa con riêng, làm sao có thể yêu Kiều Kiều?"
"Cậu đừng quên, Kiều Kiều là con gái nhà họ Kiều, dù cha mẹ của con bé qua đời, bây giờ chỉ là một cô nhi, cũng không thay đổi được chuyện nó là thiên kim danh môn, nó có tài sản và cổ phần Kiều thị, hoặc cả đời này cậu cũng không kiếm được!"
"Mà Gia Mộc chúng tôi lại khác, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Hứa, với Kiều Kiều là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho."
Lúc Hàn Như Sơ nói đến đây, Lục Cẩn Niên thấy màn hình lớn trước mặt, cảnh Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đang hát một bài tình ca 《 Tình yêu tại thành phố Hiroshima 》, màn ảnh lớn không tiếng động, anh không nghe được tiếng bọn họ hát, nhưng anh lại thấy hai người bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, giống như lời Hàn Như Sơ nói, một cặp trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.
"Tối nay tôi tìm cậu, nói cho cậu nhiều như vậy, là để cho cậu biết, không nên mơ mộng hão huyền với Kiều Kiều!"
"Tôi nghĩ mẹ cậu cũng nói với cậu, làm người phải biết ân nghĩa, cậu đừng quên, cậu còn sống được đến bây giờ, là con trai Gia Mộc của tôi hy sinh thân mình, cứu mạng của cậu nếu như không phải là con trai tôi, cậu đã sớm chết rồi!"
"Chẳng lẽ, cậu trả ơn cho ân nhân cứu mạng, chính là đoạt người nó yêu sao?"
Hàn Như Sơ nói một hơi xong, giống như không có việc gì, trực tiếp xoay người, đi về phía cửa phòng ra ngoài, lúc tới cửa, đột nhiên bà ta nhớ tới điều gì, dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của anh, mang theo mười phần chán ghét và khinh bỉ: "Những năm nay Gia Mộc đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu biết rõ ràng, hi vọng không như mẹ cậu đi làm người thứ ba, mà cậu cũng giống như mẹ cậu trở thành kẻ thứ ba!"
Lời Hàn Như Sơ vừa dứt, xoay người tránh ra, chỉ để lại tiếng giày cao gót lanh lảnh càng lúc càng xa.
Đêm đó anh từ buổi họp mặt ra ngoài, hoàn toàn không có ký ức, anh chỉ nhớ rõ lúc anh phục hồi tinh thần lại, cả người đã đứng dưới trận mưa to, giống như một kẻ ngốc, trong tay còn đang nắm bó hoa bị vứt đi và cái thẻ bị xé làm hai, sau đó anh đã nhìn thấy Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc từ trong cuộc gặp mặt ra ngoài, dường như Kiều An Hảo uống rượu say, Hứa Gia Mộc cõng cô đi.
Anh đứng ở rất xa dưới mưa, nhìn bóng lưng của bọn họ, nghĩ lại, tại sao Kiều An Hảo lại thi vào lớp một, tại sao Kiều An Hảo vốn muốn đi Hàng Châu lại ở lại Bắc Kinh, thì ra là, cô cũng vì Hứa Gia Mộc.
Đêm đó anh đứng dưới mưa hồi lâu, đầu óc trống rỗng, ngày hôm sau phát sốt, khóa phòng nhốt mình trong phòng khách sạn, cứ mơ mơ hồ hồ suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn toàn tỉnh lại.