Editor: Xiu Xiu
Lục Cẩn Niên nhớ đi nhớ lại, cả người lập tức co lại, từ chỗ ngồi đứng lên.
Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo di chuyển tách khỏi yến hội, vì giả làm vợ chồng, dọc đường đi đều là Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi đến sofa ngồi, sau khi ngồi xuống, trong lúc anh nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn không hề buông tay cô ra, mà Kiều An Hảo chỉ lo ngẩn người nhìn anh, cũng hoàn toàn quên mất tay mình còn đang bị anh nắm, lúc này Lục Cẩn Niên đột nhiên đứng dậy, trực tiếp kéo cánh tay của cô lên, khiến cô tỉnh lại từ trong nháy mắt.
Kiều An Hảo nghi ngờ chớp chớp mắt, thấy trên người anh có chút hờn giận, cả người cũng từ sofa đứng lên theo anh, theo bản năng mở miệng: “Lục…”
Cô vừa mới kêu một tiếng, đã thấy có người đi tới, liền chữa lại: “Anh Gia Mộc, anh sao thế?”
Chữ “Lục” mà Kiều An Hảo nói, âm thanh cũng chưa ra hết, trong yến hội lại ồn ào, cho nên Lục Cẩn Niên chỉ nghe được phía sau câu nói của cô.
Anh Gia Mộc.
Lục Cẩn Niên mấp máy môi, sau đó liền mạnh mẽ buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay của Kiều An Hảo ra, xoay người rời đi.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo: “Anh đi đâu vậy?”
Lục Cẩn Niên bước đi rất nhanh, Kiều An Hảo đi giày cao gót, có chút khó khăn, lúc cô không dễ dàng gì mới vươn tay kéo được cổ tay của anh lại, anh còn không thèm quay đầu, bỏ tay cô ra, vào toilet.
Cửa toilet đóng ngay trước mặt cô, Kiều An Hảo ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, đáy lòng cô hiểu, tâm tình anh chắc đang rất tệ.
Kiều An Hảo nghĩ một lúc về những chuyện vừa xảy ra, phát hiện dường như mình không hề làm gì sai, vì thế nghiêng đầu, nhìn đám người đang cười nói trong yến hội, còn có vài người đang đứng cạnh Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ cười nói vui vẻ, nghĩ thêm, có chút giật mình, đều là con của Hứa gia, cho dù người kia còn đang hôn mê bất tỉnh, còn có thể được chúc phúc như vậy, mà người còn lại lại nhận hết mọi xem thường và ghét bỏ về mình, sau khi mẹ của anh qua đời, sinh nhật cũng không có ai nhớ rõ.
-
Lục Cẩn Niên đứng trong toilet, đốt một điếu thuốc.
Mấy năm nay, anh đã thành thói quen, khi nào tâm tình không tốt, hoặc là lúc anh đặc biệt rất nhớ đến người con gái kia, sẽ liều mạng đi hút thuốc.
Thật ra anh không thích thuốc lá, mùi của nó làm anh sặc mũi, nhưng mấy năm nay anh đều là một người, trừ bỏ thứ này làm cho thần kinh của anh vô cảm, anh thật sự không nghĩ ra được cách nào khác.
Trong toilet không ngừng có người đi vào, có người ra ngoài, tiếng nước chảy từ bồn cầu của các phòng bên cạnh không ngừng truyền đến, thậm chí còn có những người đi tiểu ở ngoài, vừa nói chuyện vừa đi tiểu.
Trong những âm thanh hỗn loạn bát nháo và mùi thuốc lá dày đặc, anh cố gắng đè ép tâm tình của bản thân xuống.
Anh biết, anh đang ghen.
Biết rõ mình là thế thân của Hứa Gia Mộc, nhưng khi thấy hình ảnh của Hứa Gia Mộc trong đáy mắt cô, anh vẫn không chịu được kích thích.
Vốn dĩ, yêu một người mà nói, ghen là một loại cảm giác bẩm sinh, có bào nhiêu yêu thì sẽ có bấy nhiêu mẫn cảm, không phải muốn là có thể kiềm chế được.