Editor: Xiu Xiu
Ngọn lửa đau đớn trong thâm tâm cô, càng trở lên bùng cháy mãnh liệt.
Một loại đau nhức không nói thành lời, quay cuồng trong cơ thể cô, mạnh mẽ vọt lên tới tận yết hầu, khiến cô không nói được gì.
Lục Cẩn Niên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhạt, nhưng lại vô cùng châm biếm, có chút không để ý mở miệng nói: “Thế nhưng, cũng không có gì, thói quen rồi.”
Thói quen rồi.
Ba chữ ngắn gọn, triệt để đánh vào người Kiều An Hảo, cô chưa bao giờ biết được người đàn ông cao ngạo mà cô yêu tới tận xương tủy này, còn có một mặt như vậy khiến người ta phải thương tiếc.
Đáy mắt Kiều An Hảo, trong nháy mắt liền che lấp đi một tầng sương mù, cô nhìn hình bóng của Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí tới từ đâu, đột nhiên liên thốt lên: “Trước kia chưa từng có sinh nhật cũng không sao, về sau còn có tôi…”
Lục Cẩn Niên mạnh mẽ run rẩy một phen, toàn thân đều cứng đờ.
Bên ngoài nhìn như là đang sóng yên biển lặng, nhưng thực ra tâm trạng hiện giờ của anh đang vô cùng rối loạn.
Kiều An Hảo cố gắng gượng cười, muốn đè ép nước mắt lại: “Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh.”
Nếu anh không chê, sinh nhật anh những năm sau, tôi đều có thể đón cùng anh.
Cứ cho là anh biết, người cô ấy thích không phải anh, thật ra cô nói những điều này vốn không mang hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói như vậy mà cảm động biết bao nhiêu, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, cảm động.
Yết hầu Lục Cẩn Niên chuyển động lên xuống hai lần, Kiều An hảo cũng không chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh liền vươn tay, kéo cổ tay nàng, ôm cô vào trong lòng.
Động tác của anh hơi đột ngột, Kiều An Hảo vẫn còn lơ mơ, đợi đến lúc cô khôi phục lại tinh thần, cả người đã bị anh ôm chặt lấy, đầu dán vào trước ngực anh.
Kiều An Hảo theo bản nặng nhúc nhích đầu một chút, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên giơ tay lên, siết chặt vòng eo của cô, tăng thêm một chút lực: “Đừng nhúc nhích!”
Âm thanh của Lục Cẩn Niên phát ra, hai gò má của anh cũng nhẹ nhàng cọ xát với đống tóc tai xù xì của Kiều An Hảo, sau đó dán cánh môi lên tóc cô, ngửi mùi hương trên đó, giọng nói có chút mơ màng: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lúc, chỉ một lúc thôi.”
Đáy mắt anh hơi nóng lên, anh chậm rãi buông mí mắt xuống, tiếp tục tăng thêm lực ôm lấy cô.
Mặc kệ người em thích là ai, chỉ mong vào ngày sinh nhật này của anh, em để cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi, để anh cảm nhận được ấm áp mà anh chưa bao giờ có, để anh không cô đơn tịch mịch chỉ một lát thôi.
Anh thật sự không muốn lạnh lùng với em như thế, nhưng chỉ khi anh lạnh lùng với em, em mới có thể không nhìn ra được anh đã chật vật như thế nào.
Kiều An Hảo không hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng im cho anh ôm lấy, không biết đã qua bao lâu, Kiều An Hảo lại nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm lấy eo của anh.
Bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng đậm hơn, hai người trong phòng lại không hề nói gì với nhau, chỉ im lặng ôm nhau như thế.
Bọn họ đều đã dốc hết sức lực của mình đi yêu đối phương, nhưng lại quên nói với đối phương một câu “wo ai ni”
-
Một đêm kia, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sóng yên biển lặng ở bên nhau, hai người ôm nhau rất lâu mới tách rời.