Vừa rồi điệu múa của Kiều An Hảo quá đẹp đẽ, tất cả sự chú ý của mọi người dường như đều đặt trên người cô, nên không có nhiều người chú ý đến sự thất thố của Lục Cẩn Niên.
Không có nhiều người không có nghĩa là không có ai, trong lúc quay phim, phản ứng của Lục Cẩn Niên đều hiện hiện rõ ràng trước ánh mắt Kiều An Hạ.
Vừa rồi, Lục Cẩn Niên, rõ ràng là nhìn Kiều An Hảo nhảy múa đến ngây người, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Kiều An Hảo vô cùng nóng, dường như có một thứ gì đó đang hừng hừng thiêu đốt trong đáy mắt.
Nghi hoặc của Kiều An Hạ mấy ngày trước vừa ép xuống, lại một lần nữa dâng lên đầy trong tâm trí.
Kiều An Hảo trang điểm xong, lúc uống nước, không cẩn thận làm đổ nước ra tay, cô nhìn thấy túi của mình đặt bên cạnh Kiều An Hạ, liền nói: "Chị, giúp em lấy khăn giấy trong túi."
Kiều An Hạ định thần lại, biểu cảm bình tĩnh không nhìn ra được điều gì, mở túi của Kiều An Hảo, lúc lục tìm trong túi, lại nhìn thấy một bình thuốc mỡ quen thuộc, cả người cô phút chốc sững sờ.
"Chị, tìm thấy chưa?"
Tiếng của Kiều An Hảo lại truyền tới, Kiều An Hạ lập tức định thần lại, đem khăn giấy đưa qua cho Kiều An Hảo, sau đó lại liếc qua bình thuốc mỡ nhỏ kia trong túi của Kiều An Hảo, rồi mới giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy rút tay ra, kéo khóa túi của Kiều An Hảo.
Bình thuốc nhỏ đó, cô biết, đó là của Lục Cẩn Niên.
Theo như cô biết, là hai năm trước, sau khi một buổi tiệc kết thúc, cô uống không ít rượu, đành phải để trợ lí của Lục Cẩn Niên lái xe đưa về nhà, sau đó cô nhìn thấy trợ lí của Lục Cẩn Niên đem bình thuốc này đưa cho Lục Cẩn Niên, dặn dò hắn buổi tối nhớ bôi lên miệng vết thương trước ngực.
Lúc đó cô tò mò, còn nhiều lời hỏi một câu, trợ lí Lục Cẩn Niên nói với cô, đó là một thứ thuốc trị sẹo rất thần kì, mua tại Vân Nam.
Cô thuận miệng hỏi, có thể mua ở đâu được, cô cũng đi mua một ít. Trợ lí Lúc Cẩn Niên nói với cô, thứ thuốc đó, có lẽ cả Bắc Kinh, cũng chỉ có trong tay của mình Lục Cẩn Niên.
Chỉ có Lục Cẩn Niên mới có, nhưng bây giờ Kiều An Hảo cũng có... Kiều An Hảo cũng chưa từng đi Vân Nam, cũng không thể mua được loại thuốc mỡ này, nên thuốc mỡ của cô, chỉ có thể là từ Lục Cẩn Niên...
Kiều An Hạ càng nghĩ, trong lòng càng hoảng loạn, cảnh quay lại lần thứ hai đã bắt đầu ở phía xa, cô lại có chút đứng ngồi không yên, liền quay sang Trình Dạng tìm một cái cớ, đi vào nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa, Kiều An Hạ chậm chạm lơ đãng rửa tay, trong đầu từ từ sâu chuỗi những sự việc phát sinh trong mấy năm nay, sau đó trong lòng có một luồng dự cảm mãnh liệt, nói cho cô biết, Kiều An Hảo rất có khả năng là người con gái trong mấy năm nay Lục Cẩn Niên vẫn luôn yêu thương sâu đậm.
Kiều An Hạ bị chính dự cảm của mình, dọa sợ đến hai tay chống đỡ trên bồn rửa, đầu cúi thấp, nhìn nước cuộn, đờ đẫn.
"Kiều tiểu thư?"
Kiều An Hạ nghe thấy tên của mình, quay đầu, nhìn thấy trợ lí của Lục Cẩn Niên từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô vội vàng thu hồi biểu tình hỗn loạn của mình, cười với trợ lí của Lục Cẩn Niên, sau đó vừa rửa tay, vừa giả như vô ý hỏi: "Anh từ thành phố trở lại lúc nào thế?"
"Thành phố? Thành phố gì cơ? Tôi không qua đó, buổi chiều tôi ở trong khách sạn ngủ mà." Trợ lí Lục Cẩn Niên vẻ mặt ngơ ngác trả lời.
"Vậy sao? Vậy có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi." Kiều An Hạ vẻ mặt bình tĩnh, cười với trợ lí của Lục Cẩn Niên.
"Vậy không có việc gì thì tôi đi trước đây." Trợ lí của Lục Cẩn Niên nói.
Kiều An Hạ gật đầu, mỉm cười nhìn trợ lí của Lục Cẩn Niên rời đi, sau đó tay mạnh mẽ nắm chặt bệ rửa.
Trợ lí của Lục Cẩn Niên buổi chiều căn bản không lái xe đi, Lục Cẩn Niên lại nói với Trình Dạng xe bị trợ lí lái đi rồi, hắn muốn tiện đường đi nhờ....