"Cận Mỗ Mỗ, cậu lại làm sao thế?"
Trác Tiểu Phàm ngồi trên ghế salon, gác hai chân lên bàn uống trà. Cậu uống một ngụm nước ép cam xong liền liếc nhìn khuôn mặt đờ đẫn mới đi học về của Cận Mỗ Mỗ. Cận Mỗ Mỗ bỏ cặp sách xuống, cậu leo lên ghế salon và giựt lấy ly nước cam của Trác Tiểu Phàm: "Cho tớ uống một ngụm!"
"Cận Mỗ Mỗ, cậu mau dừng lại ngay, một cái miệng của cậu đã bằng mười cái miệng của tớ rồi!"
Trác Tiểu Phàm nhìn thấy ly nước cam của mình đã vơi bớt một phần ba trong nháy mắt liền nhào đến giành lại ngay lập tức.
"Đồ keo kiệt!" Cận Mỗ Mỗ lên tiếng trách móc, xong liền leo xuống ghế và nhanh chóng chạy vào phòng ăn.
"Thật không tài nào hiểu nổi..." Trác Tiểu Phàm lẩm bẩm rồi tiếp tục vừa ngồi uống nước cam vừa xem tivi.
Chẳng bao lâu sau, Cận Mỗ Mỗ cầm một ly nước cam thật to bước ra. Cận Mỗ Mỗ lại trèo lên ghế salon ngồi bên cạnh và khẽ nghiêng qua liếc Trác Tiểu Phàm: "Hừ!"
Trác Tiểu Phàm nhìn ly nước bé nhỏ của mình rồi lại quay sang nhìn ly nước to to của Cận Mỗ Mỗ, cậu lập tức ngừng uống.
"Cận Mỗ Mỗ, cậu nói thử xem, hôm nay đã có ai làm cậu không vui hay sao?"
"Ai nói là tớ không vui, tớ đang vui lắm đây này!"
Cận Mỗ Mỗ trợn to mắt nốc hết ly nước cam và quay sang nhíu mày cau có nhìn Trác Tiểu Phàm.
"Cận Mỗ Mỗ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu nhất định sẽ mập lắm đấy!"
"Cậu đang ghen tị và ao ước mập được như tớ chứ gì!" Cận Mỗ Mỗ liếc nhìn sang Trác Tiểu Phàm.
"Tớ mà thèm ghen tị với vóc dáng của cậu chắc?"
"Cận Mỗ Mỗ, cậu với em trai cậu học cùng một thầy phải không?" Trác Tiểu Phàm cười nhạo.
"Cậu nói vậy là ý gì?" Cận Mỗ Mỗ ngơ ngác nhìn Trác Tiểu Phàm: "Thầy nào cơ?"
"Thầy dạy cho em trai cậu không phải là người hay diễn những tiểu phẩm hài – danh hài Triệu Bản Sơn hay sao?"
Cận Mỗ Mỗ liếc sang. Đợi đến khi hiểu ra rằng Trác Tiểu Phàm đang mỉa mai cười nhạo mình, Mỗ Mỗ đã đặt mạnh ly nước xuống bàn, nhảy xuống ghế và cầm cặp sách vùng vằng đi lên lầu.
"Mới nói có vậy thôi mà cậu đã giận rồi sao?" Trác Tiểu Phàm nói thầm, vội uống hết ly nước và đuổi theo.
Trác Tiểu Phàm mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ nằm sấp trên giường buồn rầu, uất ức.
"Này, Cận Mỗ Mỗ, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?" Trác Tiểu Phàm nhào đến đè lên người Cận Mỗ Mỗ.
"Trác Tiểu Phàm thối tha, cậu mau ngồi dậy đi, cậu sắp đè chết tớ rồi, sắp đè chết tớ rồi" Cận Mỗ Mỗ ra sức giãy giụa.
"Vậy thì cậu mau nói cho tớ biết cậu có chuyện gì đi?"
Cận Mỗ Mỗ bẹp bẹp cái miệng nhỏ, với mái tóc gáo dừa bù xù trên đỉnh đầu, thành thật khai báo đầu đuôi câu chuyện.
Vốn dĩ hôm qua, trong lúc Cận Tử Kỳ đến trường đón Cận Mỗ Mỗ thì đã bị Đông đầu to bắt gặp. Đông đầu to ghen tị với Cận Mỗ Mỗ khi có một người mẹ xinh đẹp đến vậy. Bình thường cậu ấy và Mỗ Mỗ đều có ngoại hình mũm mĩm như nhau, thế nhưng Cận Mỗ Mỗ lại rất được sự hoan nghênh của các bạn nữ. Còn Đông đầu to, cậu ta thường xuyên bị các bạn nữ ghét bỏ. Thậm chí đến cô bạn hoa khôi lớp bên cạnh mà cậu ấy thầm mến cũng thích Cận Mỗ Mỗ!
Thù mới hận cũ mỗi lúc một nhiều. Sáng sớm hôm nay, Đông đầu to đã chặn đường Cận Mỗ Mỗ ở trước cửa nhà vệ sinh để dạy cho cậu ấy một bài học. Nhớ lại khoảnh khắc bản thân mình bị sỉ nhục, Cận Mỗ Mỗ tức thì không kìm được nước mắt.
"Ai ya, tớ nói cậu đấy, lớn già đầu rồi mà còn khóc vì chút chuyện cỏn con thế này sao?" Trác Tiểu Phàm nhìn Cận Mỗ Mỗ đưa tay lau nước mắt liền cảm thấy sởn cả da gà.
"Cậu thử bị tên mập đó đánh cho một trận thử xem!" Cận Mỗ Mỗ rưng rưng nước mắt trừng mắt nhìn hắn đầy trách móc.
"Cận Mỗ Mỗ, tớ có thể giúp cậu báo thù, cậu có muốn tớ giúp không?" Trác Tiểu Phàm đưa tay lên vuốt cằm rồi quay sang nhìn.
Cận Mỗ Mỗ ngừng khóc và ngẩng đầu lên nhìn Trác Tiểu Phàm.
Ngày hôm sau trong buổi chiều tan học về. Một cậu nhóc mập mạp đang cầm hai xiên thịt dê nướng bước ra từ cổng trường tiểu học. Bỗng nhiên, cậu chợt nhìn thấy một đôi giày da mũi tròn trước mắt mình. Cậu nhóc ngước mặt lên và nhìn thấy bóng lưng của Cận Mỗ Mỗ đang ngáng đường của mình.
Xiên thịt vừa ăn xong đã bị ném sang một bên, hai tay cậu chống nạnh lên, cười khẩy: "Cận Mỗ Mỗ, hôm nay cậu dám cả gan chặn đường tớ sao? Hôm qua tớ vừa dạy cho cậu một bài học xong mà hôm nay cậu đã ngứa ngáy tay chân rồi sao?"
"Hôm nay đồng bọn của cậu không về cùng với cậu sao?" Cận Mỗ Mỗ nhìn về phía sau lưng của Đông đầu to và hỏi.
"Hôm nay tớ đến nhà dì tớ nên không về cùng đường với bọn nó."
"Vậy mẹ cậu thì sao?"
"Hôm nay mẹ tớ có việc không đi đón tớ được."
"Cận Mỗ Mỗ, cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Rất nhanh, Đông đầu to đã phát hiện ra những điều kỳ lạ.
"Vậy mới nói, hôm nay cậu về một mình sao?" Cận Mỗ Mỗ khẽ nhướng mày.
"Đúng vậy." Đông đầu to không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu nói.
"Đông đầu to, cậu nghe cho rõ đây, tớ muốn đánh nhau với cậu!" Cận Mỗ Mỗ đột nhiên quát lên một tiếng, hai tay chống nạnh.
"Cận Mỗ Mỗ, thì ra là cậu hài hước đến vậy sao?" Đông đầu to coi những lời Mỗ Mỗ vừa nói giống như một trò đùa nên liền cười lớn.
Cận Mỗ Mỗ xấu hổ đến phát cáu. Bản thân cậu đánh không lại cậu ấy là thật, nhưng không sao, chẳng phải cậu ấy vẫn còn quân chi viện sao?
"Đông đầu to, cậu không nghĩ rằng tớ đã giấu nghề sao?" Cậu nhẹ nhàng nói.
"Ý cậu là sao?" Đông đầu to ngừng cười và nhìn Cận Mỗ Mỗ đang hung hăng với ánh mắt đề phòng.
Đợi đến khi Đông đầu to cảm nhận được có chuyện chẳng lành, định quay đầu lại bỏ chạy thì cậu đã bị một cậu nhóc mặc quần áo ngụy trang tay cầm khẩu súng ngắm đồ chơi chặn đường. Cậu ấy nhìn Đông đầu to cười nham hiểm.
"Cận Mỗ Mỗ, cậu định làm gì?" Đông đầu to lùi về sau bức tường, tớ sẽ méc cô giáo rằng cậu đã tập hợp những người bên ngoài trường ăn hϊế͙p͙ bạn trong lớp.
“... A..."
Tiếng kêu thảm thiết như tiếng mổ heo vang lên trong một con hẻm nhỏ gần trường học. Sau mười phút, hai đứa trẻ bước ra từ trong ngõ hẻm.
Một cậu nhóc với mái tóc gáo dừa, dáng người mũm mĩm, trông vẻ mặt dễ thương, cực kỳ hạnh phúc, mang theo sau một cái cặp sách to quá khổ.
"Trác Tiểu Phàm, tớ mời cậu uống Coca nhé?"
Một cậu nhóc khác đội một cái nón bảo hiểm bộ binh, mặc bộ đồ ngụy trang nhỏ, vai đeo một khẩu súng đồ chơi, nước da trắng trẻo, khí phách anh hùng, đôi mắt đen láy với ánh nhìn tinh quái.
Hai cậu nhóc đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy một hộp đêm to lớn hoành tráng. Chúng liếc mắt nhìn nhau: "Chắc ở đây có bán Coca đó, tụi mình vào mua thôi."
Nói rồi, chúng nhanh chóng bước vào.
Nhân viên của hộp đêm trừng mắt nhìn hai đứa trẻ đang xem thực đơn và đứng hình.
"Hai đứa, có phải hai đứa đã đến nhầm chỗ rồi không?"
"Tụi con đến đây để uống Coca." Cận Mỗ Mỗ đưa thực đơn cho nhân viên ở đó: "Xem ra ở đây cũng chẳng có món gì ngon, bỏ đi, cho tụi con hai ly Coca và thêm một ít bánh đi ạ."
Lúc này, người nhân viên kia vẫn chưa đi liền mà nán lại đó quan sát Cận Mỗ Mỗ và Trác Tiểu Phàm: "Các bạn nhỏ, uống nước ở đây là phải trả tiền đó."
"Tụi con biết mà!" Cận Mỗ Mỗ đung đưa chân trả lời: "Ăn bánh trả tiền."
"Cận Mỗ Mỗ, hay mình để lại tên của ba mẹ cậu đi!" Trác Tiểu Phàm mất kiên nhẫn đưa tay lên.
"Ba con là Tống Kỳ Diễn, mẹ con là Cận Tử Kỳ." Cận Mỗ Mỗ gật đầu nói với chú nhân viên kia.
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đều là những người có tiếng ở đây. Cả thành phố S này có lẽ chẳng có ai là không biết đến tên họ. Người nhân viên nhìn Cận Mỗ Mỗ, đứa nhỏ này là con trai của cặp vợ chồng giàu có nhất ở thành phố S này hay sao?
Nhìn lại cách ăn mặc của Cận Mỗ Mỗ, quả thật là không giống với cách ăn mặc của những đứa trẻ ở những gia đình bình thường, người nhân viên ấy khẽ giật mình, thay đổi 180 độ, cười nói thân mật: "Hai vị thiếu gia đây chẳng hay có muốn đổi chỗ đến nơi khác thoải mái hơn không?"
"Sao phải đổi chỗ vậy chú?" Cận Mỗ Mỗ gãi gãi đầu.
"Là vầy, tối nay ở chỗ các chú sẽ tổ chức nhiều chương trình hay, vì thiếu gia con của Tống Kỳ Diễn đã đến chơi, nên bây giờ chú sẽ đi xin phép giám đốc dời thời gian tổ chức sớm hơn một chút!" Người phục vụ mỉm cười đầy bí ẩn.
"Thật ạ?" Trác Tiểu Phàm phấn chấn tinh thần nói: "Cận Mỗ Mỗ, vậy chúng ta mau đổi chỗ đi!"
Hai mươi phút sau.
Đông đầu to mặt mũi bầm dập dẫn theo một người phụ nữ chừng ba mươi mấy tuổi đi vào hộp đêm.
"Cô Trương, chính là ở chỗ này! Con đã tận mắt nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ bước vào đây!"
Người phụ nữ được gọi là cô giáo Trương nhìn thấy khói bay mù mịt trên sân khấu, liền giận đến run người. Còn nhỏ như vậy mà bọn nhỏ đã quen thói ăn chơi thế này thì xã hội về sau sẽ suy thoái mất thôi! Con cái nhà giàu ai cũng đều như thế này sao!
Cô Trương kéo người phục vụ lại hỏi phòng VIP mà Cận Mỗ Mỗ đang ở rồi trực tiếp đi đến đó.
Lúc này đây, bọn nhóc đúng là đang ở trong phòng VIP ấy.
"Chị ơi, em không thích ăn dưa này đâu, chị đưa cho Cận Mỗ Mỗ ăn đi!"
Trác Tiểu Phàm cười hề hề từ chối ăn miếng dưa được dâng lên tới miệng từ một cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ. Còn ở phía bên kia, ai mời gì Cận Mỗ Mỗ cũng không hề khước từ, mặt mày hớn hở vui vẻ ăn.
"Cảm ơn chị, à đúng rồi, chị có thể cho em thêm một lon Mirinda có được không?"
"Tất nhiên là được rồi, tiểu thiếu gia Tống thật đáng yêu!"
Một cô gái ăn mặc xinh đẹp đưa tay lên, sờ nhẹ khuôn mặt Cận Mỗ Mỗ, hai mắt long lanh. Tiểu công tử mũm mĩm này trông thật đáng yêu, lại còn có một người ba giàu có như thế, sau này lớn lên nói không chừng cậu sẽ sát gái lắm đây!
Đúng vào lúc cánh cửa phòng VIP bị đạp văng ra, Cận Mỗ Mỗ đang há miệng nói "A" cắn một miếng táo.
"Cận Mỗ Mỗ! Lí Đông đầu to quả là không bịa đặt, con ở đây thật sao?"
"Cận Mỗ Mỗ, cậu thật làm mất mặt nam nhi chúng ta!"
"Còn con nữa, con học lớp mấy đây?" Trác Tiểu Phàm vừa nói xong thì đã bị cô Trương túm lấy cổ áo và nói.
"... Dạ lớp 1/13"
"Cậu bé, con nghĩ cô là đồ ngốc hay sao? Khối một trong trường chỉ có tổng mười hai lớp tất cả thôi!"
"Cô Trương ơi, cậu ấy là học sinh của trường khác." Cận Mỗ Mỗ thò đầu ra từ phía dưới ghế salon thật thà nói.
"Cận Mỗ Mỗ, khi Lý Đông đầu to nói con tụ tập với những người ở trường khác cô vẫn không tin, con thật là khiến cô thất vọng quá mức rồi!" Tiếng la mắng của cô Trương lập tức vang vọng khắp căn phòng.
Hai tiếng sau, ở nhà Tống.
Cận Mỗ Mỗ và Trác Tiểu Phàm người này đùn đẩy người kia đi lên lầu.
"Thiếu gia, cậu về rồi sao!" Người giúp việc ân cần hỏi han.
"Dì Châu, ba con có ở nhà không?"Cận Mỗ Mỗ mỉm cười nói.
"Có, chủ tịch đang ở trong phòng em bé!"
Cận Mỗ Mỗ thở phào nhẹ nhõm ra hiệu cùng Trác Tiểu Phàm chạy lên lầu hai.
Trong phòng em bé, Tống Kỳ Diễn đang ôm cô con gái bé bỏng vào lòng, trách móc vợ sao đến bây giờ vẫn chưa thèm đoái hoài gì đến hắn. Lẽ nào hôm nay, hắn lại phải tiếp tục ôm mền gối ngủ nữa sao?
"Ba ơi, ba có ở đây không?"
Tống Kỳ Diễn quay đầu lại và nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ đang thập thò bước vào, miệng cười tủm tỉm.
"Có chuyện gì vậy con?" Tống Kỳ Diễn tâm trạng không tốt nên gương mặt cũng đầy vẻ khó chịu.
"Ba ơi, con đánh Đông đầu to bị thương rồi, mẹ cậu ấy bắt con đền 300 ngàn tiền viện phí!" Cận Mỗ Mỗ từ từ bước vào trong, hai tay chắp sau lưng do dự nói.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Bởi vì hắn đánh con." Cận Mỗ Mỗ bĩu môi.
Tống Kỳ Diễn xưa nay vẫn sống theo nguyên tắc "nước sông không phạm nước giếng". Vì vậy, khi nghe những lời nói của Cận Mỗ Mỗ, hắn không hề cảm thấy kỳ lạ mà lại gật đầu đồng ý.
"Vậy thì tốt, con tuyệt đối không được chủ động gây hấn với bạn, nhưng phải ăn miếng trả miếng." Nói rồi, Tống Kỳ Diễn khẽ nhíu mày: "Nhưng tại sao bạn lại đánh con?"
"Bởi vì Đông đầu to nói Kỳ Kỳ thật xinh đẹp và muốn Kỳ Kỳ làm mẹ cậu ấy!"
"Cái gì chứ!"
Tống Kỳ Diễn nói lớn, đây quả thật là đã "leo lên lưng cọp" rồi. Mạch Mạch đang ở trong lòng cũng bị dọa cho giật mình. Vừa tỉnh dậy, cô bé đã thấy khuôn mặt đen sầm lại của ba mình.
Tống Kỳ Diễn vội vàng chạy vào phòng ngủ, lấy một xấp tiền từ trong ngăn kéo ra và ném cho Cận Mỗ Mỗ.
"Đây là một ngàn đồng, cầm đi đánh nó thêm hai lần nữa cho ba!"
"Ba ơi, vẫn còn một việc này." Cận Mỗ Mỗ mừng thầm trong bụng, quả nhiên cậu đã tìm đúng người rồi, thế nhưng vẻ mặt cậu vẫn còn chút oan ức.
"Lẽ nào còn có ai muốn giành mẹ với con sao?"
"Dạ không phải, cô giáo nói... cô giáo nói con đã đánh bạn nên cần phải viết bảng kiểm điểm và đưa cho phụ huynh ký."
"Chẳng phải chỉ là ký tên thôi sao, mau đem giấy bút lại đây."
Tống Kỳ Diễn vẫn ôm Tống Mạch Mạch trong lòng. Căn bản là vì không nhìn kỹ nên hắn đã đặt tay xuống giấy ký tên và viết ba chữ Tống Kỳ Diễn. Sau đó, hắn liền tiếp tục dỗ dành Tống Mạch Mạch.
Cận Mỗ Mỗ nhìn chữ ký trên hoá đơn của hộp đêm, vỗ vỗ vào ngực, sau đó nhìn về phía Trác Tiểu Phàm đang ra hiệu "Ok" ở cửa ra vào. Còn Tống Kỳ Diễn thì lại không biết bản thân mình đã bị hai đứa nhóc này chơi cho một vố.
Đúng sáu giờ tối, âm thanh tắt máy xe hơi vang lên trong hầm để xe, kế đó, Cận Tử Kỳ đã hùng hổ bước ra. Người giúp việc nháo nhào ra mở cửa, khó hiểu nhìn Cận Tử Kỳ trực tiếp bước thẳng lên lầu hai.
Cửa phòng ngủ đột ngột mở ra.
"Sao em giận dữ vậy?" Tống Kỳ Diễn đang nằm trên giường xem tivi bỗng ngồi dậy hỏi.
"Tống Kỳ Diễn, bây giờ anh muốn gì? Anh ăn chơi bên ngoài còn chưa đủ hay sao mà bây giờ còn dám ăn chơi trắng trợn trước mặt em?" Cận Tử Kỳ đi đến trước giường, cô đưa tờ hóa đơn gửi từ hộp đêm đến ném vô mặt Tống Kỳ Diễn, giận dữ quát.
Tống Kỳ Diễn vô duyên vô cớ bị mắng, dù sao thì anh cũng là đàn ông, nóng nảy phủi chân đứng dậy.
"Em nói hồ đồ cái gì vậy?" Hắn nhặt tờ hóa đơn rớt trên giường lên, vừa nhìn vào mặt anh đã biến sắc, nhìn thấy Cận Tử Kỳ xoay người bỏ đi, anh liền nhào đến ôm cô ấy, hốt hoảng nói: "Vợ ơi, em nghe anh giải thích đã..."
"Giải thích? Anh còn giải thích gì nữa, giải thích rằng anh đã đặt thẻ VIP đó sao?"
"Vợ ơi, anh thề trước trời đất này rằng anh không hề đến những nơi như vậy, với anh có em thôi là quá đủ rồi, anh nào dám đi tìm ai khác chứ?"
"Ý anh là em quá hung dữ lúc nào cũng luôn quản lý anh sao?"
"Không phải, không phải như vậy đâu, vợ ơi, có gì thì mình từ từ nói, em đừng dọn đồ đi mà..."
Trên hành lang, hai cậu bé đang núp ở phía trước cửa phòng ngủ nghe ngóng câu chuyện mỗi lúc một căng thẳng hơn.
"Cận Mỗ Mỗ, cậu có chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì với ba mẹ cậu không?"
"Chắc không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi đâu nhỉ...!" Cận Mỗ Mỗ nhìn vào bên trong, không yên lòng đáp.