Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 164: 【101】 Đại Boss phía sau màn (3)

Editor: Tâm Thường Lạc
Kiều Niệm Chiêu là được Kiều Hân Hủy nhận nuôi?!
Cận Tử Kỳ cảm thấy Kiều Hân Hủy tồn tại chỉ vì khiêu chiến sức chịu đựng của cô hết lần này tới lần khác.
Mà thân thế của Kiều Niệm Chiêu càng làm cho cô cũng có chút không thể nào chấp nhận được.


Kiều Niệm Chiêu phí hết tâm tư muốn cùng mình tranh vị trí đại tiểu thư nhà họ Cận, quay đầu lại biết mình cũng chỉ là một đứa con được nhận nuôi, ngay cả tiếng gọi Cận Chiêu Đông là “cha” cũng đều hữu danh vô thực, không biết có phải sẽ nổi điên hay không?


"Cậu nói không sai, đứa nhỏ tôi sinh ra bẩm sinh cơ thể đã yếu kém nhiều bệnh, căn bản là sống không lâu, sau khi Cận Chiêu Đông bỏ lại mẹ con chúng tôi để trở về thành phố S tôi cũng mang theo đứa bé rời khỏi Thiên Sơn, có lẽ là không quen sự thay đổi áp khí cao nguyên, rất nhanh đứa bé đã xảy ra chuyện, không bao lâu thì đã qua đời, lúc ấy người nhà của Tô Ngưng Tuyết cũng gây sự với tôi không ít, tôi liền nhân cơ hội trốn đi."


"Nhưng từ từ tôi phát hiện, căn bản không thể tiếp tục cuộc sống không được che chở, nhà họ Tô làm khó dễ khiến cho tôi nửa bước khó đi, tôi không còn cách nào khác đành phải tìm kiếm khắp nơi một đứa trẻ nhỏ có dáng dấp tương tự Cận Tử Kỳ khi đó, sau khi tìm được tôi liền mang theo con bé đi tìm ông cụ nhà họ Cận, cầu xin ông ấy nhìn thấy cháu gái mà nể mặt cho chúng tôi một con đường sống, tuy rằng ông ta không muốn gặp tôi nhưng mà đã ngầm thừa nhận đứa cháu gái Niệm Chiêu này, âm thầm sắp xếp cho tôi một công việc ở công ty chi nhánh của Cận Thị."


"Sau đó tôi dùng cách như tình cờ gặp nhau mà xuất hiện ở trước mặt Cận Chiêu Đông, quả thật ông ta là một người đàn ông chung tình, vẫn đối với tôi nhớ mãi không quên, rất nhanh chúng tôi lại ở bên nhau, thậm chí thời điểm Tô Ngưng Tuyết bị điều ra ngoài làm Tổng giám đốc cho chi nhánh của công ty, ông ta còn điều tôi đến bên cạnh làm trợ lý của ông ta, thoáng một cái đã là năm năm, lúc nào ông ta cũng có thể giúp tôi tránh cùng Tô Ngưng Tuyết gặp mặt chính diện, ông cụ nhà họ Cận cũng một mắt nhắm một mắt mở, rồi về sau trong công ty có lời đồn đãi chuyện nhảm ông ta mới để cho tôi nghỉ việc rồi tìm cho tôi một công việc ở một trường tiểu học."


"Theo thời gian Niệm Chiêu không ngừng lớn lên, tôi cuối cùng ngầm như vô tình mà  kể một ít lời ca ngợi Cận Tử Kỳ, phụ nữ mà lúc nào cũng có lòng háo thắng, cộng thêm nó vẫn luôn cảm thấy mình là con của Cận Chiêu Đông, tất nhiên không thể thiếu việc cùng người chị gái này một phen ganh đua so sánh, dần dà đã có được bóng dáng của Cận Tử Kỳ... Tôi muốn nói chính là những điều này, có tin hay không thì tùy cậu."


Nghe được Kiều Hân Hủy nói ra những chuyện cũ kia, Cận Tử Kỳ nắm chặt hai tay, không khỏi cười lạnh, nếu để cho cha của cô nghe đến mấy lời này không biết sẽ phản ứng như thế nào, có phải sẽ tức giận đến thở không ra hơi hay không?


"Chuyện của Kiều Niệm Chiêu tôi sẽ phái người bí mật đi thăm dò, có thể tìm được hay không tôi cũng không thể đảm bảo."
Hàn Mẫn Tranh lời vừa dứt, ngay sau đó thì vang lên tiếng bước chân bỏ đi của anh ta, không lâu sau đó Kiều Hân Hủy cũng rời đi.


Cho đến khi bên ngoài hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, sau đó Cận Tử Kỳ mới từ trong lùm cây đi ra, "Chúng ta cũng trở về thôi."
"Em chắc là hiện tại đi qua đó sẽ không có gì chứ?" Doãn Lịch hất cằm lên một cái sang một hướng khác, có điều ngụ ý.


Cận Tử Kỳ thuận theo phương hướng anh ám chỉ mà nhìn lại....
Kiều Hân Hủy vốn bước đi nhanh muốn rời khỏi nhưng vẫn đứng ở giữa đường, mà đối diện với bà ta chính là Cận Chiêu Đông đang mang theo thức ăn nhanh.


Sắc mặt của Cận Chiêu Đông thật không tốt, nhìn bộ dáng của ông, giống như đã biết được những  chuyện gì.
Chẳng lẽ vừa rồi cũng giống như họ trốn ở phía sau lùm cây nghe được?
Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đưa mắt nhìn nhau, mà bên đó hai người đã xảy ra tranh chấp.


"Chiêu... Chiêu Đông, tại sao anh lại ở chỗ này?" Trong giọng nói của Kiều Hân Hủy có phần hoang mang rối loạn chưa kịp sắp xếp ngôn từ.
"Con rể tôi gặp chuyện không may, tôi đây là cha vợ tất nhiên phải ở trong chỗ này, còn cô, tại sao xuất hiện tại khu vực gần nhà tang lễ?"


Kiều Hân Hủy có vẻ trốn tránh, "Tôi... Tôi tới tìm Mẫn Tranh, nếu như anh bận thì đi làm việc của anh trước đi, tôi còn phải chạy về, Niệm Chiêu vẫn không có tin tức, anh từng nói không quan tâm chuyện của nó nên tôi đành phải tìm cách khác."


Cận Chiêu Đông đột nhiên cười, nghe không ra vui giận: "Niệm Chiêu... Kiều, Nhớ Mong, Chiêu?"
Cái tên này quấn ở đầu lưỡi chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, ngay tiếp theo ánh mắt của Cận Chiêu Đông cũng tràn đầy châm chọc.
"Chiêu Đông anh làm sao vậy?"
"Niệm Chiêu thật sự chính là con gái của tôi sao?"


Thân thể của Kiều Hân Hủy chấn động, lạnh lùng bình tĩnh nói: "Đương nhiên."
"Tốt." Cận Chiêu Đông lời ít mà ý nhiều gật đầu, "Tốt, Tốt..."
Chỉ là sắc mặt của ông càng ngày càng ảm đạm, khóe môi giễu cợt càng ngày càng rõ ràng.


Kiều Hân Hủy cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, đưa tay qua đặt ở trên cánh tay của ông: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Cô hỏi tôi làm sao hả, Kiều Hân Hủy sao cô không biết xấu hổ mà hỏi tôi như thế hả?"


Cận Chiêu Đông đột nhiên hét lớn một tiếng, hung hăng quăng túi thức ăn nhanh thật to ở trong tay đến bên chân của Kiều Hân Hủy.
Trong lòng của Kiều Hân Hủy rét lạnh, liền lùi về phía sau mấy bước, "Chiêu Đông, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện cho tới bây giờ, cô còn muốn diễn trò với tôi nữa sao?"


Ánh mắt của Cận Chiêu Đông nhìn Kiều Hân Hủy thật lạnh lùng: "Vừa rồi lời cô nói cùng Hàn Mẫn Tranh tôi cũng đã nghe thấy."


Cận Chiêu Đông nói xong thì yên lặng, nhưng Kiều Hân Hủy nghe được sắc mặt đại biến, mười ngón tay của bà ta rũ ở bên người đều run rẩy, vẻ dịu dàng trên mặt mới vừa rồi đã cứng đờ tại chỗ, chỉ hiện ra sự quỷ dị vặn vẹo.


"Anh hãy nghe tôi nói, Chiêu Đông... Đây không phải là sự thật... Không phải đâu... Vừa rồi chỉ là tôi tuỳ cơ ứng biến, tôi muốn để cho Mẫn Tranh giúp tôi cùng tìm Niệm Chiêu, tôi bị bức không còn biện pháp mới không thể không thêu dệt ra lời nói dối như vậy...."


Cận Chiêu Đông cười khẽ: "Hân Hủy, ở trong lòng và trong mắt cô có phải tôi rất ngu ngốc đúng không hả?" Ông tới gần một bước, bắt lấy cổ tay của bà ta nhắc tới, "Thế nào? Có cần tôi lại dẫn Niệm Chiêu làm giám định DNA một lần nữa không?"


Kiều Hân Hủy siết chặt tay, máu lạnh dần từng chút, bà ta yên lặng mà nhìn Cận Chiêu Đông, hai mắt đỏ đậm: "Được. Làm đi. Tôi cũng muốn nhìn xem anh có thể mở miệng mà yêu cầu với đứa nhỏ chuyện này hay không!"


Gia đình bình thường, người cha làm sao có thể lôi kéo đứa con đi làm giám định DNA?
Loại hành vi này đã biểu thị người cha đối với đứa nhỏ là không tôn trọng, dù cho xét ra kết quả là ruột thịt, cũng khiến cho phía trên mối quan hệ ruột thịt này xuất hiện một khe nứt vĩnh viễn không thể mài mòn.


Kiều Hân Hủy cười khổ mà lầm bầm lầu bầu: "Niệm Chiêu, đây chính là người cha tốt mà con vẫn luôn muốn dựa vào, ông ấy muốn dẫn con đi làm giám định DNA đó, ông ấy không tin con là con ruột của ông ấy, trước kia ông ấy không quan tâm mẹ hiện tại ngay cả con cũng không cần -- "


"Sự tình đã phát triển đến nước này, cô còn trông cậy vào việc tôi vẫn sẽ đối mặt với Niệm Chiêu như trước đây sao? Đừng tưởng rằng tôi là nhà từ thiện, Kiều Hân Hủy, giữa chúng ta lần này thật sự hoàn toàn kết thúc rồi!"


Cận Chiêu Đông hất ra tay của Kiều Hân Hủy, đẩy bà ta đang ngáng đường ta, sải bước rời đi, nhưng khi đi đến một ngã rẽ, bước chân của ông chậm lại, ôm lấy vị trí trái tim của mình, môi có chút xanh xao, chậm rãi đỡ một thân cây rồi ngồi xổm xuống.


Thất vọng, giễu cợt, chua xót từng cái một lướt qua nội tâm của ông.


Ở Thiên sơn, ông ta ôm đứa nhỏ trong tã lót, ông ta đối với cái sinh mạng nhỏ bé kia yêu thương vượt xa bất cứ người nào trên đời này, vì đứa nhỏ đó, ông ta cố gắng làm một người cha nhị thập tứ hiếu, dù không thể cho cô ta danh phận mà cô ta muốn, nhưng ngoài ra chỉ cần cô ta mở miệng ông đều sẽ hết cố gắng hết khả năng để đáp ứng, nhưng ông trời một lần hai lượt trêu đùa ông ta.


Đầu tiên là nói cho ông ta biết, qua ba mươi năm ông đã yêu sai người rồi, hiện tại lại nói cho ông ta biết, đứa bé mà lúc trước ông ta nâng niu trong lòng bàn tay suốt hai mươi mấy năm trời xem như bảo bối thật ra thì một chút cũng không có quan hệ máu mủ gì với ông ta, trong thân thể của cô ta đang chảy là dòng máu của người khác.


Trò đùa này không khỏi có phần quá lớn...
Trước mắt đột nhiên có thêm một đôi giày da kiểu nữ màu đen, Tô Ngưng Tuyết nhìn Cận Chiêu Đông dựa vào cạnh cây vẻ mặt khó coi thì nhíu mày: "Không phải anh đi mua cơm trưa rồi sao? Cơm trưa đâu?"


Cũng là bởi vì thật lâu không thấy ông ta trở về, lại nhìn thời gian đã mười hai giờ trưa, bà mới ra xem thế nào.


Cận Chiêu Đông ngước đầu, nhìn Tô Ngưng Tuyết xinh đẹp dịu dàng đoan trang, đột nhiên cảm thấy vành mắt có chút chua chát, ông vịn thân cây đứng dậy, so với Tô Ngưng Tuyết cao hơn nửa cái đầu: "Cơm... Cơm... Vừa rồi bất cẩn nên làm đổ rồi."


Tô Ngưng Tuyết khá là kinh ngạc mà nhìn ông, sau đó gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt xoay người.
Nhưng Cận Chiêu Đông ngăn bà lại: "Em đi đâu vậy?"
"Anh làm đổ cơm, chẳng lẽ buổi trưa hôm nay chúng tôi đều không cần ăn cơm sao?”


Tô Ngưng Tuyết quét mắt nhìn ông một cái, rồi đi thẳng ra ngoài, vừa bước nhanh vừa lấy chìa khoá xe trong túi xách ra.


Ngước nhìn bóng dáng bà từ từ đi xa, Cận Chiêu Đông đứng ở nơi đó, cổ họng giống như bị một bàn tay to lớn siết chặt, khiến ông không thở nổi, ông nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt chảy ra, ông ôm lấy mặt của mình, xấu hổ vô cùng.


Ông làm thương tổn một người phụ nữ yêu thương ông sâu sắc, cuối cùng có chút báo ứng, hôm nay chỉ có thể một thân một mình nhấm nuốt mùi vị của quả đắng.
——— —————
"Chúng ta vào đi thôi." Giọng nói của Doãn Lịch vang lên ở bên tai.     


Cận Tử Kỳ gật đầu, cuối cùng liếc nhìn Cận Chiêu Đông như hóa đá mãi đứng ở đó, mới quay trở lại.
Chẳng qua là khi cô lần nữa bước vào nhà tang lễ, có thể cảm giác được một cổ áp suất cực thấp bao phủ cả lễ truy điệu.


"Sao ở đây lại có nhiều nhân vật cấp cao của Tống thị như vậy, chủ tịch vừa đi bọn họ liền muốn tạo phản rồi sao?"
"Có lẽ người ta chỉ là đơn thuần đến thương tiếc, chúng ta cũng chớ nghĩ bậy..."


Nhìn thấy Cận Tử Kỳ đi vào, khách mời vốn xì xào bàn tán đều sẽ tự giác mà mở ra một con đường vốn đang ùn tắc trong hành lang lập tức trống trơn.
Cận Tử Kỳ quét mắt trái phải một cái, vẫn thẳng sống lưng đi vào trong.


Mặc kệ bên trong chờ đợi cô là cái gì, cô cũng phải cố gắng nhất là bảo vệ những thứ vốn có trong tay mình!
——— —————
Trên sảnh tưởng niệm, đông nghịt những người mặc tây trang đều là thành viên quan trọng trong ban quản trị của Tống thị.


Đảm nhận vị trí đi đầu chính là bốn Đại Cổ Đông, có người thì tinh thần vô cùng phấn chấn, có người thì được thư ký dìu, đứng ở đó trong, đang nói với Kiều Nam điều gì, sắc mặt của Kiều Nam cũng không khá lắm, lời lẽ trong lúc này cũng có chút quyết liệt.


Cận Tử Kỳ vừa đi vào, không gian lập tức trở nên yên tĩnh, nhóm Tổng giám đốc của Tống thị cũng đều đồng loạt nhìn qua.
Không có người nào phá vỡ sự im lặng trước, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ toàn thân mặc váy đen đứng ở ngưỡng cửa.


Giống như là một cuộc đánh giá kéo dài đầy áp lực lại vô thanh vô thức.
Cận Tử Kỳ nhấc chân, đi vào phía bên trong, mắt nhìn thẳng, phần trang nhã vững vàng ấy ngược lại làm cho người khác âm thầm tán thưởng.