Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 158: 【99】 Nghe theo mệnh trời! (3)

Editor: Tâm Thường Lạc
Tô Hành Phong dùng sức xoa mặt, nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt đan xen tơ máu.
Cận Tử Kỳ im lặng không nói mà nghe anh ta kể lại, lẳng lặng nhìn trong chén một vòng lại một vòng sóng nước lay động.
"Cho nên, tôi tới tìm em."


Tô Hành Phong nhìn Cận Tử Kỳ chăm chú: "Em... Có thể giúp tôi đưa mẹ của tôi ra khỏi đó hay không?"


Cận Tử Kỳ chậm rãi để cái ly trong tay xuống, nhìn về phía Tô Hành Phong: "Anh còn không thể làm được chuyện gì, tại sao cho rằng một người phụ nữ như tôi thì có thể làm được? Tô Hành Phong, anh quá coi trọng tôi rồi."


"Em không thể, nhưng Tống Kỳ Diễn có thể, chỉ cần Tống Kỳ Diễn mời những người kia ăn bữa cơm, một câu thôi, nhất định bọn họ sẽ thả người, nhà họ Bạch bên đó cũng không dám hó hé một tiếng."
Tô Hành Phong thấy Cận Tử Kỳ không phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.


"Tôi biết tôi có lỗi với em rất nhiều. Nhưng, tốt xấu gì chúng ta cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
Tô Hành Phong vuốt ve ngón tay, Cận Tử Kỳ nhìn hành động của anh ta, nhìn ra trong lòng của anh ta bồn chồn không yên.


"Nếu như em cảm thấy tôi ở cùng với Kiều Niệm Chiêu vẫn khiến cho em tức giận, tôi có thể cam đoan với em, về sau tôi cũng không bao giờ gặp lại cô ta nữa, cùng cô ta một dao đoạn tuyệt, mẹ của tôi trước kia nói với em rất nhiều lời không nên, tôi thay bà nói xin lỗi với em."


Anh ta nhìn Cận Tử Kỳ đầy ân cần, cõi lòng đầy mong đợi mà chờ câu trả lời của cô.
Khóe môi Cận Tử Kỳ hơi nhếch lên không thể nhận ra.
"Anh cũng nhớ rằng chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên..."
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu mỉm cười với Tô Hành Phong: "Chuyện lần này, thứ cho tôi lực bất tòng tâm."


"Lực bất tòng tâm? Rõ ràng chính là em không chịu giúp đỡ!"
Tô Hành Phong bỗng chốc đứng dậy, nhìn thẳng lên ánh mắt lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ, "Chỉ cần em muốn giúp, làm sao có thể không giúp được?"


"Chẳng lẽ tôi có thể giúp thì nhất định phải giúp anh sao? Tô Hành Phong, không phải trái đất này chỉ vây quanh lấy anh. Tôi có thể nói cho anh biết, tôi sẽ không giúp anh, còn nữa, nếu như anh thật sự cảm thấy mẹ của anh không có sai, đại khái có thể đến cục cảnh sát yêu cầu công bằng chính trực, tin rằng, cảnh sát cũng không phải hạng người ngang ngược không nói đạo lý."


"Em cho rằng tôi chưa đến đó sao? Những người kia vốn không nghe tôi giải thích đã đẩy tôi ra ngoài..."
"Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh chắc chắn anh đã cố gắng hết sức rồi chứ?"
Đối mặt với ánh mắt lợi hại của Cận Tử Kỳ, thân thể Tô Hành Phong run lên, chột dạ khiến lòng bàn tay anh ta rịn ra mồ hôi.


Đương nhiên anh ta không có tận tâm, nếu như đã tận tâm, hiện tại ngồi ở trong trại tạm giam cũng không phải là Tống Nhiễm Cầm rồi...
Cận Tử Kỳ thu hết sự hoảng hốt của Tô Hành Phong vào trong mắt.
"Lời đã nói đến thế, tự giải quyết cho tốt."


Tô Hành Phong nhìn bóng lưng Cận Tử Kỳ rời đi, siết chặt hai đấm tay trở nên trắng bệch.
——— —————
Chạng vạng tối, Tống Kỳ Diễn tan ca trở về, Cận Tử Kỳ nói ra sự tình ở trong nhà với Tô Hành Phong cho hắn biết.


"Thấy sắp tới bảo vệ của nhà nên đổi đi một đám người rồi." Trước khi Tống Kỳ Diễn đi vào tắm rửa đã nói.
Cận Tử Kỳ cũng đồng ý cách làm này, có thể tùy tùy tiện tiện để cho người ngoài đi vào, cái nhà này còn có cái gì an toàn đáng nói chứ?


Nhưng nghĩ đến vừa rồi bộ dạng Tô Hành Phong suy sụp gầy gò chỉ còn da bọc xương, Cận Tử Kỳ vẫn không nhịn được một trận ngậm ngùi.
Tống Kỳ Diễn từ phòng tắm đi ra, trên mái đầu ướt sũng phủ một cái khăn lông, ngồi trở lại bên giường.


"Nghe nói hôm nay có người đi đến công ty Phong Kỳ làm loạn, nói trắng ra là chính là đến đập phá, đồ đạc trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên lầu gần như đều bị đập phá hết, ngay cả một chút đồ vật hoàn toàn không hề có ảnh hưởng gì cũng không để lại cho Tô Hành Phong. Hơn nữa trước đó lộ ra video clip như vậy, hình tượng cá nhân của Tô Hành Phong xem như thất bại, hôm nay lại còn xảy ra chuyện với Bạch Tang Tang, mặc dù Tô Hành Phong muốn giấu cũng sẽ không che giấu được nữa, hôm nay Phong Kỳ xem như lâm vào trong khủng hoảng."


Cận Tử Kỳ kinh ngạc mà nhíu lông mày, tin tức đoạn video kia cô cũng có thoáng nghe thấy, nghe nói là quay lén ở trong biệt thự, như vậy, có thể nhấn máy Camera ở trong biệt thự ngoại trừ chủ nhà Bạch Tang Tang thì còn có thể là ai nữa chứ?


Có lẽ, Bạch Tang Tang ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đến chính là cuối cùng mình cũng sẽ bị thua ở bên trong.


Tống Kỳ Diễn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Hiện tại thế này là chó cắn chó, một mặt là Tô Hành Phong tự cậu ta trêu chọc, về phương diện khác, là kết cục của ba người phụ nữ cùng trên một sân khấu, cũng có thể được coi là tất cả đều vui vẻ."


Kết cục như vậy, đối với họ những người đứng xem mà nói chỉ có thể cười cho qua chuyện, thế nhưng đối với Tô Hành Phong lại là tai hoạ ngập đầu.


Tống Kỳ Diễn thản nhiên nói: "Nhưng, đời này của Tô Hành Phong xem như là tiêu rồi. Cậu ta trở thành trò cười trên thương trường, truyền đi nhiều người, cậu ta đắc tội với nhà họ Bạch vốn là trùm trong ngành công nghiệp khách sạn của thành phố S, có công ty nào vẫn còn nguyện ý hợp tác với cậu ta? Người trên thương trường vòng quanh lại, tổng cộng cũng nhiều người, dù sao cũng là bằng hữu. Cậu ta ngã mạnh như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm..."


"Nếu như chuyện xảy ra vào trước kia, có cha anh cho cậu ta chỗ dựa, cũng không đến nỗi xuống dốc chỉ còn hai bàn tay trắng, bất quá bây giờ," Tống Kỳ Diễn cười khẽ, "Dù sao, không tới nửa năm nữa, cậu ta cũng đừng hòng tiếp tục chui vào cái giới này mà làm ăn."


Tống Kỳ Diễn nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, vẻ mặt vô tội, không thể không biết trong lòng mình tà ác âm u đến cỡ nào khi lén lút vụng trộm nghe ngóng những điều này, hai tay của hắn chống lên giường, chậm rãi đi tới gần.


"Nếu như không phải hôm nay cậu ta đã tìm tới cửa, anh cũng không định nói với em những chuyện này, hiện tại cậu ta thế rồi, em có thể không thích thì không gặp, đều nói mang giày da sợ mang giày cỏ, mang giày cỏ sợ đi chân trần, anh lo lắng đến lúc đó khiến cho em toàn thân tanh hôi."


Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ lặng im suy nghĩ trong lời nói của hắn, lập tức liền có chút bất mãn.


Hắn tự tay kéo kéo tóc Cận Tử Kỳ rủ ở trên vai, nhíu mày: "Em sẽ không quên những chuyện táng tận lương tâm mà cậu ta đối với em lúc trước chứ? Cận Tử Kỳ, em hãy cẩn thận suy nghĩ, đàn ông như cậu ta hẳn là phải có chút báo ứng?"


Thấy Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, trong lòng Tống Kỳ Diễn mới thoáng thư thản chút: "Cũng không phải anh không giúp, Tống thị và Bạch thị còn có hạng mục hợp tác, huống hồ chuyện này là mẹ con Tô Hành Phong sai trước mà, anh không thể mở to mắt nói lời bịa đặt..."


"Em biết." Cận Tử Kỳ gật đầu, "Vừa rồi em đã nói với Tô Hành Phong rồi, chuyện này em sẽ không can thiệp."
Mặt mày Tống Kỳ Diễn đều cong lên, mặt cười sáng lạn, "Bà xã, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi."
Tiếp đó, mu bàn tay của hắn đã bị vỗ mạnh: "Đi ra ngoài, tối nay ngủ với Mỗ Mỗ đi."


"Tại sao? Không phải mới vừa rất tốt sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt ai oán của hắn, lúng túng quay đầu ra, "Trên người của em có mùi, anh mau đi ra đi."


Tống Kỳ Diễn thấy là lý do này, lông mày lập tức giãn ra, cởi giày, xốc chiếc chăn mỏng lên chui vào, sau đó quay lưng lại, nhắm mắt, mặc kệ Cận Tử Kỳ xô đẩy thế nào đều lù lù bất động.
"Anh dậy đi!" Cận Tử Kỳ đẩy hắn một cái, lại không làm được gì.


Tống Kỳ Diễn đột nhiên xoay người, đè cô trở lại giường, áp sát cô chặt chẽ, ậm ờ mà thì thầm: "Ngủ."
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng hắn nhắm mắt ngủ say, bất lực thở dài, đắp kín chiếc chăn lông cũng nhắm nghiền hai mắt.


Có lẽ cô không biết, lúc này Tống Kỳ Diễn đang suy nghĩ cảnh tượng nửa năm sau Tô Hành Phong nghèo rớt mùng tơi.


Hiện tại nhà họ Bạch cũng đã ở trong bóng tối gây sức ép, đến lúc đó Tô Hành Phong không ngã mới là lạ, nửa năm sau, đừng nói là lái xe hơi, sợ rằng ngay cả xe đạp Tô Hành Phong cũng sẽ không chạy nổi!


Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Kỳ Diễn lập tức vô cùng thư sướng, bên môi cứ toe toét đến mức khoé miệng nhăn xuống.
——— ————
Chưa được mấy ngày, bên phía Hàn Mẫn Tranh ở nước Đức đã truyền đến tin tức.


Dường như chính phủ Đức có buông lỏng, nhưng do thân phận anh ta chỉ là một trợ lý, rất nhiều phương diện cũng không thể làm cho hăng hái, bên nhóm người hợp tác cũng hy vọng người nắm quyền của Tống thị có thể đích thân đi sang Đức gặp mặt nói chuyện công việc liên quan.


Lúc đó, Cận Tử Kỳ nghe được Tống Kỳ Diễn quyết định muốn đi Đức cũng có phần không thể nào thích ứng.
"Nhất định phải anh đích thân đi sao?"
Cận Tử Kỳ nằm ở trên giường, nhìn Tống Kỳ Diễn đang dọn dẹp chỉnh sửa lại quần áo đặt vào trong rương hành lí.


"Ừm, bên kia đàm phán có chút vấn đề, nhưng yên tâm, anh sẽ cố gắng trở về nhanh."
Tống Kỳ Diễn gẩy gẩy tóc của Cận Tử Kỳ: "Nếu như nhớ anh mà nói, thì gọi điện thoại cho anh."
Không hiểu vì sao, Cận Tử Kỳ cũng không hy vọng hắn đi sang Đức, cô nắm chặt tay của hắn: "Anh nhất định phải đi hả?"


Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ tỏ ra lệ thuộc vào hắn, Tống Kỳ Diễn sung sướng mà vội ho một tiếng, ngồi vào đầu giường, ôm cô, dịu dàng giải thích: "Nhất định và chắc chắn, huống hồ, so với Mẫn Tranh, anh ở bên kia thích hợp hơn."


Dựa vào thân phận Tống Kỳ Diễn là con nuôi của tổng giám đốc đương nhiệm của hãng xe ô tô Cực Trí Toàn Cầu và giá trị con người tài sản mà hắn tự mình làm ra, quả thật so với Hàn Mẫn Tranh càng có thể khiến mấy người kia bên Đức bán mặt mũi cho hắn, nói đến điều kiện tới cũng càng thêm dư dả.


Đêm tối, hai người ôm nhau ngủ, Cận Tử Kỳ từ phía sau ôm lấy hắn, lần đầu tiên sinh ra không đành lòng như vậy.


Tống Kỳ Diễn sẽ bay lúc chín giờ sáng, từ Tống Trạch đến sân bay cần khoảng một giờ, hắn nhẹ nhàng rút tay mình từ dưới người của Cận Tử Kỳ ra, nhìn gương mặt cô ngủ say, hôn một cái lên trán của cô mới rón ra rón rén mà rời giường.     


Chờ Tống Kỳ Diễn rửa mặt sửa soạn xong, mang theo hành lý đi ra đến cửa, Cận Tử Kỳ mới chậm rãi mở mắt ra.
Đối với cô mà nói, không nguyện ý nhất chính là đối mặt với chia lìa.
Có lẽ đây chính là yêu càng sâu thì lo lắng càng nhiều chăng?


Cận Tử Kỳ chớp hàng lông mi xuống, ngước nhìn bầu trời bao la bên ngoài đã sáng lên, nhẹ nhàng thở dài.